Tuy biết rõ thân phận Như Nguyệt Quận chúa, nhưng giờ phút này thấy cử chỉđó, Mạc Song Bách cũng phải hoang mang, buột miệng nói: “Như Nguyệt Quận chúa thật sự là con gái sao?”
Liễu Vĩnh sa sầm nét mặt, hối hảchạy đến bên Như Nguyệt Quận chúa, thấy Quận chúa vẫn ôm lấy Lâm Mịkhông buông, hắn cố kiềm chế nói: “Buông nàng ra!”
Lâm Mị ở trong vòng tay Như Nguyệt Quận chúa, vốn đã đứng vững lại, muốn vùng ra,nhưng Liễu Vĩnh đột ngột tiếp cận, hắn phẫn nộ khiến khí tức đàn ông đập thẳng vào nàng, trong nháy mắt, hai gò má nàng nóng bừng, sóng mắt nhưthủy, toàn thân nhũn ra, nàng hốt hoảng, vội lần mò tìm túi thơm ở eo,vừa sờ, lại chạm phải tay Như Nguyệt Quận chúa. Thì ra khi Như NguyệtQuận chúa duỗi tay ôm nàng, oái oăm là tay Quận chúa lại đặt lên túithơm, bịt kín khiến mùi bạc hà không thể tỏa ra.
Như Nguyệt Quậnchúa phát hiện thân thể Lâm Mị mềm nhũn như bún, da thịt nóng bỏng,dường như đứng không vững, cánh tay vốn định buông lỏng lại xiết chặthơn, thấp giọng hỏi: “Tiểu Mị, cô gặp vấn đề gì ah?”
“Quận chúa, cô buông ra ta!” Lâm Mị lắp bắp nói, mị nhãn như tơ, nỉ non cầu khẩn.
Như Nguyệt Quận chúa vì có tướng mạo tương đối nam tính, từ nhỏ đến lớn,không có ai đối xử với cô ấy như con gái, cô ấy cũng giống như quên luôn chuyện mình là con gái, còn học tập phong cách đàn ông, đi lấy lòng che chở một vài cô gái xinh đẹp yếu đuối. Lúc này Lâm Mị yếu đuối dựa vàocánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958856/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.