“Chu huynh thích “tai vách mạch rừng” sao?” Liễu Vĩnh cười ha ha, chỉ chỉthạch bích nói: “Thì ra đây chính là xuất xứ của cụm thành ngữ đấy!” (出处 ngoài nghĩa “xuất xứ”, còn có nghĩa “từ quan” “thôi việc” “ở ẩn”, cólẽ là Liễu Vĩnh tranh thủ cạnh khóe Chu Minh Dương vô công rỗi nghề đinghe lén) Chu Minh Dương gập cây quạt lại, vỗ vỗ vai Liễu Vĩnh nói: “Liễu Trạng nguyên bác học, tất nhiên là hiểu biết nhiều.”
Liễu Vĩnh cười, đang định trả lời, lại nghe thấy ngoài cửa lao xao, giốngnhư các đạo sĩ đang đuổi người, còn có một giọng nói the thé vang lên:“Người không phận sự, tránh đi chỗ khác!”
“Ai mà phô trương thế, đến dâng hương mà cũng phải dẹp đường?” Liễu Vĩnh thắc mắc.
“Chất giọng the thé, chắc là người trong cung.” Chu Minh Dương tập trung lắng nghe, gật gù nói: “Là giọng của Úc công công.”
Chu Minh Dương vừa dứt lời, một tiểu đạo sĩ chạy tới: “Úc công công truyềnlời, có quý nhân trong cung đến dâng hương, thỉnh mấy vị thiếu gia tránh mặt.”
Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương vừa nghe là người trong cungthì cũng chẳng có ý định nấn ná, lập tức gật đầu, chỉnh xiêm y rồi đi ra cổng đạo quan.
Úc công công đang thúc giục dọn sân tinh mắt,thấy Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương, Mạc Song Bách đi ra ngoài, nhanh nhẹnđi tới, cười nói: “Ô, là Liễu Trạng nguyên và Chu Ngự tẩu đây mà! Hai vị từng gặp Công chúa rồi, không cần tránh mặt.” Dứt lời quay sang MạcSong Bách, “Vị thiếu gia này đi cùng Liễu Trạng nguyên và Chu Ngự tẩu,cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958852/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.