Giữa mùa hạ, hương sen thoang thoảng.
Chu Mẫn Mẫn lôi kéo Lâm Mị, dựa theo hương sen, đi đến hồ sen, đưa mắt nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng Liễu Vĩnh.
Thấy Chu Mẫn Mẫn như thế, Lâm Mị hiểu ngay lòng Mẫn Mẫn nghĩ gì, muốn nóiLiễu Vĩnh chẳng phải đấng phu quân tốt nhưng lời cứ nghẹn ở cổ họng,không thể thốt ra. Mẫn Mẫn quen Liễu Vĩnh trước khi quen nàng, hẳn làtin hắn hơn tin nàng. Nếu lúc này nàng nói Liễu Vĩnh không phải ngườitốt, Mẫn Mẫn có thể xa lánh nàng không? Nhưng Mẫn Mẫn là chị nuôi, nàngsao có thể trơ mắt nhìn Mẫn Mẫn bị lừa dối mà không nhắc nhở.
“Tỷ tỷ, nghe nói Liễu Trạng nguyên thân cận với thiên kim nhà Tể tướng.Hắn…” Lâm Mị cân nhắc từ ngữ: “Hắn chỉ sợ… không phải người tốt.”
“Tiểu Mị!” Chu Mẫn Mẫn cười, xoa chóp mũi Lâm Mị, “Mẹ nói, thế gian này không giống sân khấu kịch, cứ không phải kẻ gian tất là người ngay. LiễuTrạng nguyên thân mật với ta, có thể là vì ưng ý gia thế của ta, nhưngđâu chắc kẻ khác sẽ không đến với ta vì gia thế như hắn. Huống hồ LiễuVĩnh độc thân đến giờ, đừng nói đến tiểu thiếp, cả hầu gái cũng khôngcó. Tương lai gả cho hắn, không có tiểu thiếp nàng hầu, không phải chịucảnh mẹ chồng nàng dâu, không có bà cô bên chồng bắt nạt, chỉ hai ngườisống bên nhau, không nói cũng biết sẽ rất thoải mái.”
“Nhưng mà…” Chuyện trong vườn hoa, Lâm Mị đương nhiên không dám kể, nửa ngày sau mới đành nói: “Tỷ tỷ đừng dễ tin người.”
“Biết rồi, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958839/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.