Trong kinh thành phi thường náo nhiệt, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, nhưng khu đất tinh hoa phía Đông của kinh thành, trong một trang viên rộng lớn xinh xắn lại vô cùng yên lặng, so với sự ồn ào náo động của kinh thành cách nhau vạn dặm.
Bên trong khu trang viên, tất cả những gia nhân đều đang im lặng làm việc, nói chuyện với nhau cũng không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể dùng tay ra hiệu.
Không có cách nào khác, ai bảo chủ nhân ở đây vốn không thích tiếng ồn, ồn ào sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của hắn.
Ở trong phủ làm việc cũng lâu nên bọn hạ nhân đều biết, chủ nhân bình thường hoàn hảo, nhưng không nên để hắn cảm thấy xung quanh quá ồn ào, nếu không cơn tức giận của hắn sẽ phát tác.
Chủ nhân ở Viện Cuồng hoa cư, bên trong yên ắng vô cùng, mà nếu nhìn quanh thì thấy bên trong mọi thứ đều bóng loáng sạch sẽ, việc quét dọn lau chùi vô cùng chỉnh tề thanh khiết, cho thấy tính thích sạch sẽ của chủ nhân.
Phía sau hậu viện có một hàng rào gỗ nối đuôi nhau, kéo dài đến một căn đình nho nhỏ, bên trong đó có một người đang ngồi.
Sau giờ Ngọ, trời vẫn còn hơi lạnh, làn gió êm dịu lướt nhẹ qua, làm lay động mái tóc dài đen mịn của người đang ngồi, bộ y phục hoa lệ màu trắng cho thấy thân phận tôn quý của đối phương, cũng đồng thời làm tôn thêm nét tao nhã lịch lãm. Dưới ánh sáng rực rỡ, dung nhan xinh đẹp động lòng người, mềm mại như tiên nữ vừa lạc bước xuống hồng trần.
Vừa nhìn thoáng qua, người ta cứ ngỡ đây là một thiên kim tiểu thư, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện thật ra thì cũng không phải là nữ nhi.
Mai Đan Thanh, là chủ nhân của khu trang viên rộng lớn này, đôi mắt xinh đẹp lóe lên những tia sáng lấp lánh như ánh sao, đang bất động nhìn chăm chú chằm chằm về phương xa cũng không nhúc nhích, không có ai đoán được hắn giờ phút này trong lòng hắn đang suy nghĩ gì?
Đột nhiên, từ khóe mắt hắn nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng đang nhanh chóng di chuyển về hướng hắn, hắn bất động thanh sắc đứng lên, chuẩn bị tìm chỗ trốn.
Nhưng vẫn chậm một bước.
"Vương gia, người nên ăn một chút gì......"
Người phục vụ cho đại chủ tử Mai vương phủ đệ là Tứ Nương một lão thân trông như khoảng năm mươi tuổi, không ngừng đi theo bóng dáng xinh đẹp đang xoay người bỏ chạy đảo vòng trước mắt.
Mà bà bất quá cũng chỉ là một thiếu phụ xinh đẹp trên bốn mươi tuổi mà thôi.
Bà không khỏi thầm than một hơi.
Bình thường Vương gia cũng đã rất kén chọn , mà mấy ngày nay càng không biết là vì chuyện gì, thức ăn ăn vào chỉ rất ít, chẳng những thế mà hầu như không thèm đụng đến.
"Không muốn."
Nghe được hai chữ hắn bỏ lại một cách vô tình này, vốn là đang theo đuôi ở phía sau, sắc mặt Tứ Nương lập tức trắng xanh, đôi môi run rẩy đầy bi thương.
"Ngài...... Ngài...... Ngài nói cái gì?"
Nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích của bà, Mai Đan Thanh không nhịn được len lén thở dài, sau đó thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt, đổi thành vẻ mặt mỉm cười, xoay người đối mặt với thiếu phụ đã chăm sóc hắn nhiều năm qua.
Mặc dù bà rất hay càu nhàu cử nhử, nhưng sự quan tâm của bà đối với hắn cũng là chân thành nhất.
Mà hắn thiếu hụt loại quan tâm chân thành này rất nhiều, cho nên chỉ cần có ai thể bên người xuất hiện một chút xíu, hắn sẽ càng thêm quý trọng.
"Tứ Nương, không phải là vấn đề của bà." Hắn không biết thể làm gì nên lại thở dài.
"Có phải đầu bếp mới tới không hợp khẩu vị của ngài hay không? Hay là ngài ngã bệnh? Hay hoặc giả là luyện vũ luyện quá mệt mỏi? Hoàng thượng ngài ấy cũng thật là, sao lại thích xem ngài khiêu vũ đến mức độ này, lúc nào cũng xem ngài giống như tiên tử trên trời giáng xuống, ngay cả ăn ngủ cũng không cần sao!" Tứ Nương nổi giận bất bình, nổi giận thay cho Mai Đan Thanh.
Mai Đan Thanh từ nhỏ được Bát Vương gia chứa chấp thu dưỡng, trở thành nghĩa tử của ông ta, được cưng chìu yêu mến, am hiểu vũ điệu Đôn Hoàng. Có một ngày, vào đại thọ tám mươi tuổi của hoàng thượng, hắn dâng lưu lại một điệu vũ mê hồn, làm người ta ngây ngất mê mẩn, lại được hoàng thượng nhìn trúng, lập tức ban lệnh lập hắn làm phi, sau lại phát hiện hắn lại là nam nhi, mới ôm hận từ bỏ.
Thật ra thì hoàng thượng rất muốn không thèm để ý đến cái nhìn của những người khác, cũng không muốn quản để ý Mai Đan Thanh là nam hay nữ, thích chính là thích mà thôi. Chỉ tiếc, thân là hoàng thượng nên, còn bị rất nhiều hạn chế.
Cũng không có thể trách hoàng thượng vừa gặp đã thương, bởi vì Mai Đan Thanh mặc dù là thân nam nhi, nhưng không hề có những tố chất vai u thịt bắp thô lỗ như những nam nhân khác, hoặc dáng vóc to con thô như một con gấu to lớn bệ vệ, ngược lại, thân thể hắn cao gầy mảnh khảnh, mềm mại, mái tóc dài đen mịn, mềm mượt như mây, da thịt trắng sáng như tuyết, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh như những ánh sao trên bầu trời, một đôi môi đỏ mọng như máu, một thân bạch y uyển chuyển như hoa mai tiên tử.
Mọi người, ngay từ ánh cái mắt nhìn đầu tiên khi nhìn thấy hắn, nhất định sẽ không cho hắn là một nam nhân thô lỗ, ngược lại sẽ xem hắn như tiếu giai nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ tiếc người tuy đẹp, nhưng cá tính cũng rất kém, đôi mắt xinh đẹp trong vắt luôn mang theo trong trẻo lạnh lùng hiếm có, khóe miệng khêu gợi luôn luôn ẩn chứa một nụ cười, nhưng nếu đến gần sẽ thấy nụ cười đó luôn luôn có vẻ lạnh nhạt cùng giễu cợt.
Tính nóng giận giống như một đứa trẻ bốc đồng, ai cũng không làm gì được hắn.
Hoàng thượng mặc dù không cách nào đem Mai Đan Thanh thu vào hậu cung, nhưng đối với hắn còn là lại sủng ái có thêm thừa, chỉ tiếc hắn tuyệt không cảm kích một chút nào.
Bề ngoài mặc dù là âm nhu xinh đẹp như vậy , tính khí của hắn cũng giống như là cùng bản tính của hắn một dạng, đó là tính khí của một đại nam nhân.
Hắn làm sao có thể trở thành nam sủng để một đại nam nhân khác sủng ái!
Cho nên sau đó bất kể cho dù hoàng thượng bức hiếp hay mang lợi ích ra dụ dỗ như thế nào, Mai Đan Thanh thề, tuyệt đối sẽ không khiêu vũ cho hoàng thượng xem nữa.
Vì vậy đã chọc giận thánh nhan, hoàng thượng nói, nếu như hắn thật sự không nhảy, thì cả đời không cho phép nhảy, còn hạ thánh chỉ xuống, trừ phi hắn nguyện ý vì hoàng thượng múa thêm một điệu vũ nữa, nếu không cả đời này hắn khiêu vũ cho ai xem, thì người đó phải chết.
Bởi cứ như vậy, để cho những người vì hâm mộ danh tiếng của hắn từ hiếu kì khắp nơi mà tìm đến, muốn dùng rất nhiều tiền tài của cải để xin Mai Đan Thanh múa một khúc tất cả đều bị thánh chỉ này hù dọa chạy hết.
Hoàng thượng rõ ràng chỉ muốn cho một mình ông ta có thể nhìn thấy kỹ thuật nhảy kì diệu sánh ngang tiên tử trên trời mới có thể nhảy được này thôi.
"Hoàng thượng không phải cũng đã hạ thánh chỉ rồi đó thôi, ngài cũng không cần bận rộn nữa." Tứ Nương còn bưng cái chén trong tay, thức ăn đáng thương cũng sắp nguội lạnh hết rồi mà, người nào đó vẫn chưa có người nào muốn chạm đến.
"Ông ta chỉ nói là ta không thể khiêu vũ, đâu có chưa nói là ta không thể viết bài hát." Gần đây hắn luôn luôn có một loại linh cảm giống như , một luồng giai điệu sắp xuất hiện, hắn muốn nắm bắt nhưng vẫn rồi lại không bắt được.
Khiêu vũ không phải là hứng thú chủ yếu của hắn, lại càng sẽ không phải là nguồn gốc phát tài của hắn, mà là sáng tác ra một khúc nhạc hay và cảm động đây mới chính là tài nguyên thật tốt để hắn kiếm tiền, cũng là hứng thú của hắn.
Huống chi, không để cho hắn khiêu vũ thì tốt hơn, đỡ phải đụng chạm tránh né những tên sắc quỷ, thực ra hắn làm sao mà không biết những tên sắc quỷ này chỉ mượn rượu làm loạn mà thôi.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn thử xem người nam nhân này hình dáng xấu đẹp như thế nào mà lại mà bị hoàng thượng tưởng lầm là mỹ nhân, còn thiếu chút nữa đã đem vào chốn hậu cung? Và kỹ thuật nhảy kia ra sao mà lại có thể khiến để cho hoàng thượng mê luyến không dứt như vậy?
Hại hắn bị hành hạ vài buổi tối, cũng ngủ không ngon, ăn không vô, thật là làm hắn tức chết hắn.
"Người là sắt, cơm là thép, không muốn ăn cũng phải ăn no, , tại sao có thể có trí nhớ suy nghĩ những thứ phức tạp kia chứ?"
Tứ Nương bây giờ thật không hiểu, những thứ hình thù kì quái phát ra âm thanh kia lại có thể phát biên ra âm luật tuyệt vời, thật là quá mức kì lạ! Thậm chí ánh mắt của bà đối với người nam nhân đang đứng trước mặt bà đây cũng tăng thêm một phần niềm bội phục cùng tôn kính.
Mặc dù bề ngoài của hắn cũng đúng là sẽ đưa đem tới rất nhiều người lời phê bình hoặc cùng ái mộ nhàm chán, nhưng chỉ cần những ai có quen biết với hắn điều biết rằng, bên trong vẻ xinh đẹp hoàn mỹ kia, là một tài năng thiên phú.
Thấy Tứ Nương lo lắng như vậy, nhưng mình lại thật sự ăn không vô, Mai Đan Thanh không thể làm gì khác hơn là thuận miệng bịa chuyện ra một thứ thức ăn mình muốn ăn, trì hoãn thêm thời gian và, phân tán lực chú ý của bà, ít nhất là không muốn bà hiện tại phiền hắn thêm.
"Bánh chưng."
"A?" Tứ Nương nghe không có nghe rõ.
"Ta muốn ăn bánh chưng."
Đừng nói bảo là muốn ăn bánh chưng, chỉ cần hắn muốn ăn món gì thì dù , coi như là Mãn Hán Toàn Tịch (1),Tứ Nương cũng sẽ làm được cho hắn ăn no.
(1) Mãn Hán Toàn Tịch, hay tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
"Được, được, được, Tứ Nương lập tức đi làm, ngài ngoan ngoãn chờ."
"Vâng." Nói xong, hắn còn lộ ra một chiêu bài nụ cười xinh đẹp, nụ cười này là chiêu bài như thế đủ để làm hắn lấy có được tất cả những gì hắn muốn——Gần như tất cả.
Như vậy chắc là cũng có thể thanh tĩnh một đoạn thời gian, hắn cũng có thể bắt đầu công việc.
Chỉ một lúc sau, Tứ Nương lại đã chạy về tới, trong tay còn lôi kéo một cô nương xinh xắn nhưng xa lạ, nhanh chóng chạy về hướng hắn.
"Bánh chưng tới."
Nhất thời, tiểu cô nương cứ bị kéo tới, cùng hắn mặt đối mặt như vậy. Nếu không phải là hắn kịp thời vươn tay chạm vào cái trán của nàng, chỉ sợ nàng cũng sẽ bị Tứ Nương đem đem quăng cả thân thể nàng quăng lên người của hắn.
"Không phải là muốn ta ăn nàng ấy chứ?" Nhìn kiểu gì thì, tiểu nữ nhân này cũng không giống như là cái bánh chưng nha?
"Ta......" Song Hỷ ấp úng, bởi vì đây là nàng lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tiên nữ, khẩn trương nói không ra lời.
Hơn nữa tại sao có thể cùng tiên tử dựa vào gần như vậy? Thật là không có lễ phép chút nào.
Song Hỷ liền quỳ xuống đất, hướng Mai Đan Thanh quỳ lạy giống như là đang bái thần lễ phật.
"Nàng làm gì đó?" Mai Đan Thanh cau mày, không hiểu hỏi.
"Song Hỷ, con đang làm gì?" Tứ Nương cũng cảm thấy thật kỳ quái.
"Nương nương, có tiên nữ, nhanh bái lạy một chút."
Không khí đột nhiên hơi bị cứng đờ, sắc mặt Tứ Nương lập tức trắng bệch, bà liếc nam nhân bên cạnh một cái, lo lắng sợ Song Hỷ đã phạm một sai lầm lớn, còn không biết chết sống mà ngây thơ nói như thế.
Trong phủ người nào mà không biết những chữ xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt sắc, mê người những thứ đó đều dùng để chỉ ở trên người một vị cô nương, nhất định không được phép xuất hiện nói ra trong phạm vi nghe được của Mai Đan Thanh, nếu không thì, chính là......
"Mang xuống đánh mười đại bản." Mai Đan Thanh lạnh lùng ra lệnh.
Song Hỷ lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mở thật to, còn không hiểu chớp chớp.
"Vương gia, nàng cũng không phải là người làm trong phủ, không hiểu gia quy này." Tứ Nương vội vã muốn thay cô nương nhỏ cầu xin tha thứ. Bà không hy vọng ngay cả mục đích lôi nàng đến nơi này vẫn chưa kịp nói ra, thì nàng ấy đã mang cái mông sưng về nhà rồi.
"Vậy cũng tốt!"
Hai người vừa nghe đến những lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Đánh hai mươi đại bản." Mặt hắn lại không có chút biểu tình cảm ra lệnh.
Song Hỷ cùng Tứ Nương không khỏi hung hăng hít mạnh một ngụm khí lạnh.
"Vương gia......"
Tứ Nương lại muốn mở miệng, lại bị một bàn tay nhỏ kéo lấy tay áo, quay đầu nhìn lại thì, phát hiện Song Hỷ đang khẽ lắc đầu với bà.
"Nương nương, tại là ta không lễ phép trước. Dù sao ngài ấy cũng là ân nhân cứu mạng nhà của chúng tôi, đánh mông vài cái cũng không sao đâu."
"Ta lúc nào thì đã cứu cả nhà nàng ?"
Tâm tình Song Hỷ lập tức kích động báo cáo, "Nói tới chỗ việc này, thật sự vô cùng cảm tạ Mai vương gia. Lúc trước cha tôi bị người bôi nhọ, nói ông ấy tham ô. Đây là kẻ thù của cha tôi vu oan giá họa, vu cha tôi phạm vào tội chết, không hiểu vì sao lại truyền đến tai của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn đem cha tôi đi xử tử, nhưng tại sao hoàng thượng không cẩn thận điều tra rõ, liền đem phán xử tử cha tôi rồi? Ngài nói như vậy có phải g là rất quá đáng hay không......"
"Nói điểm chính." Đầu hắn cũng không thèm ngẩng lên, mắt cứ nhìn chăm chú vào đống giấy ngổn ngang trên bàn, giống như bên trong đó có chứa báu vật gì vô giá lắm vậy.
"Sau đó bởi vì một câu nói ngài, chẳng những rửa sạch oan khuất của cha tôi, cũng tránh cho cả nhà chúng tôi bị rơi vào thảm cảnh tịch biên gia sản, xử trảm cả nhà.”
"Ác? Ta nói cái gì?"
"Ngài nói cùng với hoàng thượng, muốn biết một người có phải là quan phụ mẫu tốt hay không, hãy hỏi người dân chúng của nơi đó là rõ ràng nhất, vì vậy hoàng thượng đã cho người âm thầm điều tra, mới tin tưởng cha tôi là trong sạch , ông ấy là vị quan tốt, mọi việc đều cũng vì dân chúng, suy nghĩ vì dân chúng......"
"Tốt lắm, vậy ta biết mình quá nhiều chuyện." Mai Đan Thanh cũng không thèm ngẩng đầu lên nói, tay vẫn còn ở trên giấy động vài nét bút.
"A?" Song Hỷ không hiểu rõ lắm ẩn ý bên trong lòng hắn, gò má tái nhợt hoang mang, bối rối, thoạt nhìn rất giống là như một chú chó nhỏ bị lạc đường.
"Mau cút đi, ta bề bộn nhiều việc, không rảnh nghe nàng nói nhảm."
"Nhưng là....." Song Hỷ cầm bánh chưng trong tay đặt vào ở trong tay của hắn.
Mai Đan Thanh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng muốn gọi kêu nàng lấy ra, lại thấy đôi mắt sáng như trăng rằm như biết cười của nàng, trên mặt còn treo hai lúm đồng tiền khả ái.
"Đại ân nhân, đây là túi bánh chưng ta tự tay làm, ngài hãy nhận đi! Ăn thật ngon nha! Và xin ngài không nên tức giận, bởi vì dáng dấp của ngài quá xinh đẹp, nên vừa rồi ta mới thất lễ như vậy. Ta vẫn luôn cho rằng đại tỷ nhà ta là đẹp nhất, không nghĩ tới ngài so với tỷ còn xinh đẹp hơn vài ngàn lần. Bất kể như thế nào, ngài vẫn là đại ân nhân cả đời của nhà chúng tôi, hôm nay thật hân hạnh được gặp ngài. Ta cũng không quấy rầy ngài nữa, ngài nhớ ăn bánh chưng nhé! Tự tay ta gói đấy!" Nàng dùng đầu ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ vào mình.
Làm Cần gì nhấn mạnh như vậy? Là Chẳng lẽ ăn ngon đến mức sẽ cắn rơi đầu lưỡi sao? Mai Đan Thanh rất muốn hỏi ngược lại.
Nhưng hắn còn không chưa kịp mở miệng, nàng cũng đã bị Tứ Nương lôi kéo chạy trốn mất dạng không thấy bóng dáng.
Hừ! Biết chạy là được rồi, hắn ghét nhất người ta nói hắn đẹp, mới vừa rồi cô nương nhỏ đó nói một tràng dài đã không biết nhắc đến từ đó bao nhiêu lần, vốn định ra lệnh đánh mông nàng thêm vài chục trượng nữa, nhưng mà đã chạy mất thôi coi như xong bỏ qua.
Xung quanh rốt cục an tĩnh, hắn phát hiện đột nhiên nhớ lại khuôn mặt tươi cười mới vừa nhìn thấy kia, trong đầu cũng không tự chủ hiện ra giai điệu, hắn vội vàng nhanh chóng viết xuống.
Viết đến một nửa, hắn sờ sờ bụng, thuận tay cầm lên túi cái bánh chưng của tiểu cô nương đó, chăm chú ăn……
Ừ! Ăn rất ngon.
Hắn rất nhanh đã ăn xong một cái.
Hắn đem tất cả những linh cảm vừa mới xuất hiện khi vừa gặp cô nương đó viết ra xong thành một bài hát xong, hài lòng gật đầu một cái, trong miệng khẽ ngâm nga khúc nhạc vừa rồi, sau đó cảm thấy bụng giống như không được thoải mái lắm.
"Tứ...... Tứ Nương......" Hắn ôm bụng, cảm thấy trong bụng quặn đau càng lúc càng có khuynh hướng nghiêm trọng.
Đây là tình huống trước nay chưa từng có.
"Tứ Nương......" Hắn đau đến cái trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn ăn đến hư bụng sao? Nhưng hắn vừa rồi không có ăn cái gì......
Khoan đã! Ánh mắt của hắn chạy tới đống lá mới vừa ăn xong, cảm giác được bụng quặn đau càng thêm kịch liệt.
"Chuyện gì? Chuyện gì?" Tứ Nương nghe được chủ tử kêu gọi, vội vàng buông tất cả hết mọi thứ đang làm trên tay xuống, chạy đến trước mặt Mai Đan Thanh, lại thấy sắc mặt hắn trắng bệch.
"Bánh chưng đó...... có độc."
Nói vừa xong, cả người hắn liền té ở trên người Tứ Nương, đem bà áp đảo đè trên mặt đất.
"Người đâu...... Cứu mạng a......" Tứ Nương lập tức oa oa kêu to.