Trong tiếng nghẹn ngào của Trần Dung, Vương Hoằng rũ mắt, chàng nhẹnhàng vuốt mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: “Nàng không bị trúngđộc.” Giọng nói của chàng rất nhẹ: “Trên đao kia không hề có độc.”
Tiếng khóc thút thít của Trần Dung tức thì ngừng lại.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt vừa là vẻ khiếp sợ, vừa là mừng rỡnhư điên, nàng không thể tin vào lỗ tai của mình: “Chàng nói cái gì?”
Vương Hoằng vuốt tóc nàng, đặt môi lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nàng chưa từng trúng độc.”
Lần này, rốt cục Trần Dung tin tưởng lỗ tai của mình, thì thào nói: “Tachưa từng trúng độc?” Nàng đem mặt chôn ở trong lòng chàng, thì thàokhông ngớt: “Ta không bị trúng độc, không có, ta sẽ không chết.”
Trong khoảng thời gian ngắn, sự mừng rỡ vì còn sống như sóng xô va vào nàng.
Trần Dung vừa khóc vừa cười một hồi, khi Vương Hoằng ấn mạnh nàng một cái, nàng mới nằm yên xuống, nhắm hai mắt lại.
Ngay cả nhắm hai mắt, nàng vẫn vui mừng lẩm bẩm: “Hóa ra, ta sẽ không chết.”
……
Nói năng lộn xộn một lúc, Trần Dung đang kích động dần dần bình tĩnh trởlại. Nàng vừa mới chuyển biến tốt, vừa kích động lại ảnh hưởng đếnthương thế, cắn răng nhịn đau, trong ánh mắt nóng bỏng chăm chú củaVương Hoằng, nàng chậm rãi nhắm hai mắt, đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không biết tốn mấy canh giờ.
Khi Trần Dung tỉnh lại, Vương Hoằng vẫn ngồi bên tháp, ôn nhu nhìn nàng.Đối diện với hai mắt mở to của nàng, chàng mỉm cười, thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509601/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.