Thấy Vương Hoằng quay đầu đi, Trần Dung cắn môi, một hồi lâu, nàng thấpgiọng nói: “Ta, ta vĩnh viễn cũng không muốn bởi vì mình mà khiến Thấtlang mệt mỏi.”
Nàng nhìn Vương Hoằng, nói với giọng ôn nhu màthẳng thắn thành khẩn: “A Dung chỉ là một phụ nhân bình thường, khó mànhận hết nổi mọi đối đãi của lang quân.”
Giọng nói của nàng trầm thấp, rõ ràng.
Ánh mắt nàng nhìn Vương Hoằng chẳng những trong suốt, hơn nữa rất kiên định.
Nàng đang nói cho chàng biết ý nghĩ của chính mình, hoặc là nói, là quyết định.
Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng.
Chậm rãi, chàng cong môi, nói: “Nàng không muốn khiến ta mệt mỏi?”
“Vâng.”
Chàng lại cười, hỏi: “Nàng cảm thấy, ta không nên dành hết tâm tư cho nàng?”
Trần Dung lại gật đầu.
Nàng ôn nhu nhìn chàng, vươn tay, say đắm vuốt ve gương mặt tuấn dật thanhhoa, nhẹ giọng nói: “Trên thế gian này, điều hay thay đổi nhất chính làlòng người. Ngay cả khi tự cho là tình yêu say đắm vĩnh hằng không thayđổi, tuy thân hóa thành cát bụi sẽ không chuyển biến, nhưng theo thờigian cũng sẽ phai nhạt. Thất lang, A Dung thật sự không muốn chàng hốihận.”
Nàng nói xong, hốc mắt ửng hồng, trong ánh mắt cũng biểu lộ một loại đau đớn vì phải dứt bỏ.
Đúng lúc này, Vương Hoằng bật cười.
Chàng thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Nàng nghĩ nhiều quá rồi.”
Chàng thu hồi ánh mắt, lười biếng ngả về phía sau, nhắm hai mắt lại: “VươngHoằng ta làm việc, nên làm gì, không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509575/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.