Chàng không nói nữa, cũng không làm gì khác, chỉ ôn nhu, nắm chặt taynàng ở trong lòng bàn tay mình. Chàng nắm rất chặt, dường như muốn mượnđộng tác này khiến cho Trần Dung đang khốn đốn không chịu nổi trầm tĩnhlại.
Quả nhiên Trần Dung dần dần thả lỏng cơ thể.
Cổ tay của nàng đang căng cứng lập tức buông thõng xuống, nàng dán mặt vào trong lòng chàng, cơ thể dần dần trầm xuống.
Nàng chìm vào trong mộng đẹp.
Trần Dung tỉnh lại trong sự xóc nảy đảo điên, nàng vừa động đậy, một bàn tay đã ấn lên người nàng, giọng nói nhỏ ôn nhu của Vương Hoằng vang lên:“Đừng nhúc nhích, miệng vết thương vừa được băng bó.”
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, mở mắt ra.
Nhìn mỹ thiếu niên áo trắng như tuyết, trên gương mặt tuấn dật thanh hoamang theo tươi cười thản nhiên, thanh thản dựa vào thành xe, Trần Dunghỏi với vẻ si ngốc: “Chúng ta đang đi đâu?”
“Trở về thành Nam Dương.”
Trần Dung ngẩn ngơ, nàng kinh ngạc hỏi: “Cứ như thế trở về thành Nam Dương?”
Vương Hoằng cúi đầu xuống. Nhìn nàng, chàng nhếch miệng cười.
Nụ cười này đặc biệt trong trẻo sáng tỏ, lộ ra hàm răng trắng tinh, chànggiải thích: “Đừng lo lắng, người của Mộ Dung Khác đã rơi vào bẫy củaNhiễm Mẫn rồi.” Chàng chầm chập nói: “Sau khi nàng mất tích, ta đã pháingười liên hệ với Nhiễm Mẫn.”
Chàng dùng ngón giữa xoa cái cằmtrơn bóng, nói với vẻ lười biếng: “Mộ Dung Khác kia là người thông minh, hiện tại gã chỉ liên hệ với ta thôi.” Cười cười, Vương Hoằng nói: “Gãtính trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509562/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.