Vó ngựa tung bay.
Trần Dung vẫn không nhúc nhích tựa vào trênngười Mộ Dung Khác, khôi giáp lạnh như băng cọ vào da thịt khiến nàngđau nhức, mà hô hấp ấm áp đằng sau làm cho nàng căng thẳng nổi da gà.
…… Nếu kiếp trước, bị một nam nhân xa lạ ôm ấp rồi sờ soạng như thế, nàng đã không còn mặt mũi nhìn người trong lòng đúng không?
Hiện tại thì sao, Trần Dung cười chua xót.
Ngựa Mộ Dung Khác cưỡi là một con thần tuấn, chở thêm một người trên lưngcũng không vấn đề gì. Có điều khi lao về phía trước, mỗi một lần lênxuống đều khiến da thịt non mịn của Trần Dung cọ vào khôi giáp phía sau.
Trời chưa sáng hẳn, hiện tại đúng là lúc tối đen nhất ngay trước khi bìnhminh. Tối đen này giống như đến từ để chỗ sâu trong bóng đêm, bao phủtoàn bộ trời đất.
Cây đuốc le lắt trong gió.
Trần Dungngửa đầu nhìn sang hai bên. Hai bên là cây cối bụi cỏ, trên đó là mộtsườn dốc, sườn dốc không cao, chỉ khoảng năm thước. Lúc này vừa nhìnqua, nơi đó hoàn toàn tối đen.
Hơn hai ngàn người đã có một ngàn nhảy vào sơn cốc. Sơn cốc này không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có đávụn, mọi người hành động không tiện, vó ngựa bước trên đó khá khó khăn,đội tuyến càng ngày càng kéo dài.
Trần Dung quay đầu lại liếc mắt một cái.
Mộ Dung Khác giữ ở bên cạnh hơn hai ngàn người, chỉ có một ngàn là tinhkỵ, mặt khác đều là bộ tốt. Nhìn ánh lửa kéo dài kia, ánh mắt Trần Dungtrở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509556/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.