Trần Dung cúi đầu, sau một hồi, nàng cười nói: “Không nói về chuyện này nữa. Không phải muốn đi dạo sao?”
Tôn Diễn nhíu mày, miệng khẽ nhếch hừ một tiếng: “Lại đổi đề tài rồi.” Cậuló đầu ra, kêu lên với xa phu bên ngoài: “Đi thôi, tới Tây Hạng đi.”
Nằm ngả về phía sau, Tôn Diễn dùng hai tay gối đầu, nói: “A Dung vẫn chưađến Tây Hạng đúng không. Ở chỗ đó khắp nơi tiểu kiều lưu thủy (cầu nhỏnước chảy),phong cảnh rất đẹp, đến ban đêm, đám tiểu cô hồng lâu sẽngồi thuyền hoa ở giữa hồ nước mà xướng ca, đàn tranh thổi tiêu, cực kỳxinh đẹp.”
Cậu nói xong, bên trong xe dần dần trở nên yên tĩnh.
Trần Dung liếc nhìn cậu, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền hiểu được, than nhẹ một tiếng, Trần Dung nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu đã biết tin tức củathúc thúc huynh, vậy trở về phủ nói một tiếng đi.”
Tôn Diễn mặt nhăn mày nhó ngẫm nghĩ, vội xoay người ngồi thẳng, nói: “Được rồi, vậy trở về đi.”
Xe ngựa lại quay trở về.
Tôn Diễn tiễn Trần Dung về tới đạo quan mới đánh xe rời đi. Nhìn bóng dángTôn Diễn rời đi xa, Trần Dung từ từ xoay người lại. Đứng ở trên sườnnúi, phía sau là cửa hông, phía trước là rừng cây xanh um, gió thổi quaphất bay tay áo, thật sự thư sướng. Trần Dung khẽ cất tiếng hát, bướcnhanh về phía trước.
Được vài bước, Trần Dung ngừng chân, tiếng ca hát cũng dần dần dừng lại.
Nàng mở to mắt nhìn bóng dáng mặc áo trắng kia.
Trong ánh mắt chăm chú của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509533/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.