Sống một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ?
Trần Dungbật cười, nàng vươn tay nắm ống tay áo của cậu, thở dài: “Huynh đó.” Tuy là thở dài, nhưng lòng nàng tràn đầy vui sướng.
Trần Dung thởdài, là vì nàng biết ở Kiến Khang người quyền quý nhiều như mây, TônDiễn vừa mới đến đây, còn chưa tạo dựng thanh danh, còn phải bảo vệnàng, thật sự không dễ dàng. Nhưng nàng vẫn cao hứng, thật sự cao hứng.
Trần Dung nhìn Tôn Diễn, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện tốt nhất trong đời của ta, đó là gặp gỡ huynh.”
Tôn Diễn ha hả cười.
Hai người dắt tay nhau đi về phía phòng ở, vừa đi, Trần Dung vừa kể lại cho cậu nghe toàn bộ mọi chuyện. Trong lúc nàng tự thuật, gương mặt tú lệcủa Tôn Diễn khi thì xanh mét, khi thì ca thán không thôi.
Đi đến trước cửa phòng, nhìn Trần Dung đẩy cửa bước vào, Tôn Diễn đột nhiên gọi: “A Dung.”
Trần Dung dựa cửa nhìn lại.
Lúc này, Tôn Diễn khoanh hai tay trước ngực, cậu lại đánh giá Trần Dung từtrên xuống dưới lần nữa rồi nói: “A Dung, dạ yến đêm nay, muội muốn thếnào thì cứ như thế đi, ngay cả về sau, cũng cứ tùy ý đi.” Cậu nhếchmiệng cười: “Dù sao tên đạo cô của muội, cũng không còn lạ lẫm gì nữa.”
Trần Dung nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Trở lại trong phòng, nàng thay một bộ thường phục màu lam nhạt.
Khi đi ra, Tôn Diễn đã ngồi trên xe ngựa, Trần Dung nhìn thấy thái dương đã chìm vào đường chân trời, sương đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509527/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.