Khi Trần Dung đang suy nghĩ, Bình ẩu ôi chao một lúc, nhịn không đượckhuyên nhủ: “Nữ lang, bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, cho dù ngày xưacó gì không phải, nhưng lúc này bọn họ đã tự mình tới cửa, người nói với Thất lang một câu đi.”
Bà nói thầm: “Tục ngữ nói, lưu lại mộtcon đường, ngày sau cũng tiện gặp lại. Nữ lang chỉ cần mở miệng nói cũng không có gì vất vả mà.”
Trần Dung quay đầu liếc về phía Bình ẩu một cái rồi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ẩu nhìn ta lớn lên từ nhỏ, còn không hiểu ta sao?”
Người như nàng đã mang thù sẽ trở nêntàn nhẫn. Đừng nói hiện tại có Thất lang cùng bệ hạ che chở nàng, ngaycả không có ai che chở, toàn gia Trần Nguyên kia, chỉ cần có cơ hội,nàng nhất định sẽ trả thù.
Bình ẩu trợn mắt há hốc mồm mà nhìnvề phía Trần Dung đang nghiêm mặt. Sau một lúc lâu, bà đau khổ, lúng talúng túng nói: “Nhưng nữ lang trưởng thành khác lúc còn nhỏ mà.”
Trong tiếng nói thầm của Bình ẩu, Trần Dung không kiên nhẫn phất phất ống tay áo, bước đi thật xa.
Một ngày này, tâm Trần Dung vẫn có chút rối loạn.
Đảo mắt, một ngày trôi qua.
Lại tới hoàng hôn ngày hôm sau.
Vẫy mọi người lui xuống, Trần Dung một mình ngồi trên một tảng đá phía saunúi. Nơi này từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mây mù quấn quanh sơncốc, có thể nghe bốn phía chim hót líu lo, có thể nghe thấy tiếng nóichuyện nho nhỏ của mọi người.
Thưởng thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509497/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.