Trước mắt bao người, Trần Dung đang quỳ rạp đã đứng lên.
Khóe miệng của nàng mang theo tươi cười.
Cho dù là Vương Hoằng hay là mọi người xung quanh đều nhìn ra được, đây làtươi cười thật sự phát ra từ nội tâm, nó sự thả lỏng, rạng rỡ, dứt bỏmọi gông xiềng cùng gánh vác, thậm chí là một loại sung sướng thiêu đốtsinh mệnh, hàm chứa kích tình.
Từ từ thu hồi tươi cười, TrầnDung xoay người lại, nàng đối diện với Trần Công Nhương và Trần TửPhương, chậm rãi quỳ phục xuống.
Lại quỳ xuống đất, Trần Dungcao giọng nói: “Trần Dung làm hai vị tộc bá thất vọng rồi. Tuy rằng đãsống sót trên chiến trường, nhưng A Dung đã giết vài Hồ nô, sau khinhiễm một thân máu tươi, đối với mọi việc trên thế gian đột nhiên cảmthấy không thú vị, sớm đã có ý nghĩ xuất gia.”
Nàng nặng nề màdập đầu vài cái: “A Dung cũng biết, hai vị trưởng bối có tâm ý với ADung. Nhưng mà, cả đời này của A Dung đã là nản lòng thoái chí, thầmnghĩ im lặng qua ngày. A Dung bất hiếu –”
Mấy cái dập đầu nàyrất mạnh, đảo mắt, trán của nàng đã trở nên xanh tím. Nhưng mà, tuy rằng trên trán Trần Dung tím xanh dính cả bùn đất, tươi cười cũng là thảlỏng, tươi tắn.
Nàng nâng mắt lên nhìn Trần Công Nhương, nhìn Trần Tử Phương, run run, lớn tiếng cầu xin: “A Dung tội nặng, thỉnh khoan thứ.”
Dứt lời, nàng lại dập đầu.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn tình cảnh này, hiện tại ẩn cư nơi sơn dã, xa rời hồng trần vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509476/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.