Một đêm vô sự.
Trần Dung bị ánh dương quang màu vàng chiếu rọinên tỉnh lại. Nàng nghiêng đầu, nhìn khung cảnh sáng ngời bên ngoài,nghe chim hót ríu rít, tiếng người nói, còn có tiếng kêu vui mừng mơ hồtruyền đến, nàng chậm rãi cười, thầm nghĩ: Ta đã đến Kiến Khang rồi.
Kiến Khang, đó là một danh từ xinh đẹp lại xa xôi đến cỡ nào, nơi đó tiềntài như cặn bã, rượu thịt hiếm có đều có thể ném cho heo cho chó, nơiđó, tiếng hoan hô cười đùa chưa bao giờ ngừng, lương thực dù thế nàocũng không ăn hết.
Kiến Khang, trong trí nhớ hai kiếp làm ngườicủa nàng đều giống như chỗ thần tiên vậy. Nó rời xa khói lửa, không cóphân tranh, ở chỗ này chỉ có xa hoa, phú quý, còn có thái bình vô cùngvô tận.
Trần Dung chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười, đi đến ngồi xuống trước gương đồng. Hiện tại, nàng đã trở nên sung túc, cũng đủ để trảiqua cuộc sống no đủ ở thành Kiến Khang…… Nàng cần chính là không bị trởthành thiếp thất hay đồ chơi gì đó mà nam nhân có thể đưa tới đưa đi,đùa qua đùa lại, cũng không cần cùng nữ nhân khác tranh đấu, hao tổn tâm cơ. Cho nên, hiện tại nàng cần cố gắng diện kiến bệ hạ, được sự chophép của hắn: Chung thân không lấy chồng.
Nghĩ đến đây, Trần Dung khẽ ca hát.
Bình ẩu đã sớm chờ ở ngoài cửa, bà nghe thấy tiếng ca của Trần Dung thìkhông khỏi nở nụ cười: “Nữ lang dậy rồi sao? Hôm nay sao lại cao hứngnhư thế?”
Dứt lời, bà bưng chậu rửa mặt đẩy cửa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509465/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.