Bình ẩu nói tới đây, liếc nhìn Trần Dung nét mặt tỏa sáng trong gươngđồng một cái, lại bổ sung thêm: “Nữ lang cùng đám danh sĩ hình như cóchỗ giống nhau.”
Tất nhiên là có chỗ giống nhau. Đều là người si đến vô vọng.
Trần Dung đã điểm trang xong, nàng liếc nhìn mình trong gương đồng, chuyển sang Bình ẩu hỏi: “Ẩu về khi nào vậy?”
Bình ẩu nói: “Sáng sớm, một phụ tá của Nhiễm tướng quân đột nhiên tìm đượclão nô, nói là người đã trở về thành. Hắn đem nô đưa đến cửa thành rồirời đi.”
Nói tới đây, Bình ẩu cẩn thận nhìn Trần Dung, lắp bắp hỏi: “Nữ lang, có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?”
Giọng ấp a ấp úng, có chút lo lắng.
Trần Dung cười cười, nhẹ nhàng trả lời: “Chúng ta lập tức sẽ trở về KiếnKhang.” Nàng nhìn Bình ẩu, hai tròng mắt lóe sáng: “Nếu có thể gặp mặtbệ hạ, ta sẽ thỉnh ngài chấp thuận cho ta chung thân không lấy chồng!”
Một lời thốt ra, Bình ẩu gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, bà liên tục kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, này, này?”
Bà vừa kêu lên, Trần Dung cũng quay đầu lại, không thèm quan tâm đi rangoài cửa: “Ẩu, tới khi đó, ta sẽ chuẩn bị nhiều điền sản, phụng dưỡngngươi và Thượng tẩu trăm năm sống quãng đời còn lại.”
Nghe thấynàng nói ra hai chữ “Phụng dưỡng”, Bình ẩu liên tục lắc đầu, nói: “Không được, không được.” Nói tới đây, Bình ẩu vừa khổ sở theo sát sau TrầnDung, vừa liên tục nói: “Nữ lang, nào có tiểu cô cả đời không lấy chồng? Đây, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509450/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.