Bàn tay Vương Hoằng đang phủ lên nơi riêng tư của nàng chợt ngừng lại.
Một tay khẽ chống người dậy, Vương Hoằng ngẩng đầu nhìn Trần Dung. Chàng nhìn nàng, cất giọng khàn khàn: “A Dung.”
Trần Dung mơ hồ lên tiếng, trong đôi mắt mê ly diễm mị long lanh ánh lệ.
Vương Hoằng thở hào hển, chàng cúi đầu, đặt môi lên môi nàng, khẽ nói: “ADung.” Chàng nuốt lời muốn nói vào trong bụng, thốt ra lại chỉ là têngọi của nàng.
Bàn tay đặt nơi riêng tư của nàng khẽ cử động.
Khi chàng vừa động, Trần Dung rên rỉ, nàng chớp lông mi thật dài, trên lông mi rưng rưng lệ châu: “Không thể, Thất lang, không thể ……” Trong khirên rỉ thốt ra lời cự tuyệt nhưng ngữ khí vẫn nỉ non mĩ đãng, câu hồnđãng phách.
Nhìn Trần Dung như thế, gương mặt tuấn mỹ của VươngHoằng càng trở nên đỏ ửng, chàng cúi đầu, đặt môi mình lên môi nàng, đầu lưỡi khẽ liếm vành môi nàng, đùa với cái lưỡi của nàng, chàng khẽ nỉnon: “…… Ta cũng không muốn buông tay.”
Sau khi nói xong câu đó, chàng cúi đầu, bạc môi ngậm trái anh đào trên khuôn ngực bên trái.
Khi đầu lưỡi của chàng vừa di chuyển, tiếng rên rỉ của Trần Dung càng trở nên vang dội.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Chỉ chốc lát, một tỳ nữ chậm chạp nói: “Nam Dương vương phái người đến, nói có chuyện gấp cần thương lượng.”
Vương Hoằng cũng không ngẩng đầu lên, chàng ngậm đầu ngực nàng, ngón tay khẽlướt qua nơi riêng tư của nàng, hàm hồ trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509440/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.