Nhiễm Mẫn cười dài nhìn Trần Dung, bàn tay to duỗi ra, cũng không cố kỵnàng đang trốn tránh, khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng.
Ngón tay thô ráp của y có loại cố ý thả lỏng, khi mơn trớn gương mặt củaTrần Dung, trong sự thô ráp mang theo cảm giác ôn nhu, như gió nhẹ vàođông, khẽ khàng phất qua.
Nhiễm Mẫn trả lời: “Không được.”
Ngữ khí quyết đoán vô cùng.
Trần Dung tức giận đến nghẹn thở, nàng trừng mắt, thấp giọng rít gào: “HọNhiễm, ngài cách xa ta một chút!” Tuy là rít gào cũng vẫn mang theo ýcầu xin!
Nàng không muốn, cũng không biết vì sao, khi lời thốt ra miệng, nuốt xuống lại có chút tắc nghẹn.
Nhiễm Mẫn không để ý tới, bàn tay to của y còn phủ trên gương mặt Trần Dung,thấy nàng nghiêng đầu đi vội vàng trốn tránh, năm ngón tay y thu lại,nắm cằm của nàng, cười nói: “Không được!”
Người này lại đùa giỡn với nàng đến mức vô lại thế này.
Trần Dung thật sự tức giận đến cực điểm.
Mặt nàng đỏ lên, hung tợn trừng mắt y, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Nhiễm Mẫn đã bị nàng vạn tiễn xuyên tim.
Đáng tiếc, ánh mắt không thể giết người, bởi vì tiên thiên có hạn, Trần Dung được ông trời ban cho mị nhãn, cho dù giận dữ đến cực điểm, sóng mắtkia vẫn ẩn hàm mị ý.
Khi Trần Dung tức giận đến mức không thởnổi, Nhiễm Mẫn đang nắm cằm nàng bình tĩnh nhìn nàng, mặt nhăn mày rậm,nói thầm: “Thật sự là chán ghét ta.”
Sau khi lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509388/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.