Ba người Trần Dung vừa mới rời đi, mấy chiếc xe ngựa đã chạy đến, lúc này tiếng nghị luận mới ngừng lại.
Trong đại điện, trên quảng trường, tiếng ồn ào đều im bặt, mọi người đồngthời quay đầu lại, cung kính nhìn về phía mấy chiếc xe ngựa kia.
Lúc này, xe ngựa đi đằng trước dừng lại, rèm xe được vén lên, trong sự chúmục của mọi người, Vương Hoằng tuấn dật thoát tục thi thi nhiên nhiênbước xuống.
Chàng vừa xuất hiện, trong đám người bộc phát ratiếng hoan hô nho nhỏ, trong tiếng hoan hô này, tuyệt đại đa số là thiếu nam thiếu nữ.
Đối mặt với hoan hô của mọi người, Vương Hoằng chỉ mỉm cười, chàng quay đầu nhìn về phía sau.
Trong xe ngựa phía sau chàng cũng có một người trung niên đi xuống.
Người trung niên này có gương mặt thanh tú, chòm râu ngắn, hai mắt hắn đặc biệt sáng ngời.
Nhìn thấy người trung niên này xuống xe ngựa, trong đại điện, một sĩ phucười vui ra nghênh đón, từ rất xa, sĩ phu đã cất cao giọng nói: “LangGia Vương Nghi giá lâm, ở Lưu phủ thật sự là ngay cả vách tường cũngphát sáng.”
Vương Nghi nghe vậy, quay đầu nhìn sĩ phu kia, kinhngạc hỏi: “Có Thất lang ở đây còn chưa đủ để vách tường nhà ngươi sánglên sao?”
Lời này vừa thốt ra, sĩ phu kia không khỏi sửng sốt,đảo mắt lại cười vài tiếng, thầm nghĩ: Đã sớm nghe nói qua, thân thúcthúc của Vương Thất lang Vương Nghi có tiếng là độc miệng, nói năng đềurất khó ứng đối, hiện tại xem ra, thật đúng là không sai.
Trong lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509372/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.