Chương trước
Chương sau
Khi đoàn xe của Vương Thất lang xuất hiện ở ngoài cửa thành Nam Dương, nhóm binh lính thủ thành sợ đến ngây người.

Cũng không biết qua bao lâu, một tiểu đội trưởng mới đi lên tường thành,nhìn người Vương gia ở phía dưới cả kinh kêu lên: “Có thể để tiểu nhângặp Vương Thất lang một chút được không?”

Khi hắn nói chuyện, một trăm cái đầu đều quay về phía này, trơ mắt nhìn ngó.

Vương Hoằng vén rèm xe lên.

Chàng mỉm cười, thanh phong lãng nguyệt đáp: “Là ta.”

Hai chữ vừa phun ra, trên tường thành bộc phát ra tiếng hò hét mừng rỡ.Tiểu đội trưởng kia kích động kêu lên: “Thật sự là Vương Thất lang, thật sự là Vương Thất lang! Mau mau mở cửa, mau mau mở cửa.”

Trong tiếng hô tô gọi nhỏ của hắn, cửa sắt nặng nề bắt đầu mở ra.

Xe ngựa của Vương Hoằng bắt đầu chuyển động.

Nhưng khi xe ngựa của chàng điều khiển đến bên cạnh xe ngựa của Trần Dung thì đột nhiên dừng lại, trước mặt bao người, trong tiếng mừng vui và ánhmắt chờ mong của mọi người trên tường thành, chàng dùng giọng điệu ônnhu, thân thiết gọi Trần Dung: “Khanh khanh, chúng ta đi thôi.”

Giọng của chàng không nhỏ, cũng đủ để mọi người xung quanh cửa thành nghethấy, cho dù không nghe thấy thì cũng có thể nhìn thấy biểu tình củachàng đối với người trong xe ôn nhu như nước.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi ánh mắt, mọi lực chú ý đều chuyển hướng về phía xe ngựa của Trần Dung.

Khi mọi người nhìn thấy dấu hiệu của Trần phủ trên xe ngựa thì không khỏi châu đầu ghé tai bắt đầu bàn tán.

Không ai biết, lúc này, Trần Dung ngồi trong xe ngựa bấu chặt hai tay vàonhau, nàng cắn môi, đỏ mặt, khẽ nói với Thượng tẩu giống như bị bệnhnặng không có chút tinh thần: “Hắn là cố ý, nhất định là hắn cố ý.”

Thượng tẩu mệt mỏi không trả lời nàng.

Lúc này, Trần Dung nhìn Vương Hoằng ở bên ngoài, trong mắt tràn ngập sátkhí, đảo mắt lại thành đau khổ, thì thào nói với Thượng tẩu: “May mắnkhông phải tẩu đánh xe, bằng không, danh tiết của ta sẽ bị hủy hoại mà.”

Thượng tẩu trả lời với giọng khàn khàn, mệt mỏi: “Nữ lang đã cùng Thất langđồng sinh cộng tử, cho dù chỉ làm thiếp, cũng sẽ được ngài coi trọng.”

Trong giọng nói đã có sự đồng ý.

Trần Dung hung hăng trừng mắt nhìn Thượng tẩu một cái, hai tay càng bấuchặt, bởi vì thật sự tức giận, nàng lại trừng mắt với Thượng tẩu, xoayngười sang chỗ khác, giận dỗi đưa lưng về phía Thượng tẩu.

Lúc này, đoàn xe bắt đầu đi vào cửa thành.

Tin tức đoàn xe của Vương Hoằng bình an vô sự trở lại thành Nam Dương trước tiên khiến mọi người chấn kinh, trong khoảng thời gian ngắn, mọi ngườiđi đường đều chạy tới đây, ngay cả thương nhân đang mở cửa hàng cũngđóng cửa hàng lại chạy như bay đến. Về phần mọi người chỗ cửa thành cũng vội vàng mở cửa phủ, rống lớn: “Vương Thất lang đã về rồi, Vương Thấtlang đã về rồi.”

Dần dần, tiếng hô Vương thất lang đã về rồi, vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Ban đầu, Trần Dung nhìn thấy hơn trăm người vây quanh, trong lòng còn đangsuy nghĩ: tìm một cơ hội, xem xét thời điểm không có người thì rời khỏiđoàn xe của Vương gia.

Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, người vây xem từ hơn trăm người biến thành mấy trăm, rồi lại biến thành gần ngàn người.

Hai bên ngã tư đường càng ngày càng chật như nêm cối, hơn nữa, bốn phía còn có tiếng bước chân không ngừng truyền đến.

Mặt Trần Dung trắng bệch, môi anh đào của nàng run run, nàng kêu lên vớiThượng tẩu: “Tẩu, chúng ta đi không xong, vậy phải làm sao bây giờ?”Giọng của nàng biến đổi, đã gấp đến độ muốn khóc òa.

Thượng tẩu thấy nàng nóng nảy, cũng nóng nảy theo, lão thì thào nói: “Lão nô đi xuống nhìn xem.”

Lão chuẩn bị ngồi dậy, Trần Dung đã cầm cánh tay lão, liên tục lắc đầu:“Tẩu, không thể đi, trong đội ngũ của Vương gia chỉ có ngươi và ta làngười ngoài, ngươi đi ra ta cũng hiện nguyên hình, danh tiết của ta sẽbị hủy hoại hoàn toàn.”

Thượng tẩu thấy thế, vội vàng hỏi: “Vậy nữ lang phải làm sao bây giờ?”

Ngay khi lão hỏi, bên ngoài bộc phát ra tiếng thét chói tai của nhóm nữlang. Trần Dung suy nghĩ một chút, đảo mắt nhìn Thượng tẩu, vội hạ giọng kêu với bên ngoài: “Lấy đấu lạp vào đây.”

Bên ngoài ồn ào náođộng vang trời, giọng của Trần Dung lại không lớn, không ai nghe rõ.Không làm sao hơn, nàng đành ho khan một tiếng, gọi lại một lần nữa.

Một hồi lâu, một người mới tới gần, hỏi: “Nữ…, uhm, lang quân có gì phân phó?”

“Lấy đấu lạp có khăn che mặt dày một chút, lão bộc ta muốn dùng.”

Chỉ chốc lát, đấu lạp được nhét vào tay Trần Dung.

Trần Dung tiếp nhận, thuận tay đội cho Thượng tẩu, nàng vừa đội, vừa nghiêmtúc dặn dò: “Tẩu, mặc kệ có bao nhiêu người, ngươi nhất định phải chechở đấu lạp này, đừng để cho ai thấy rõ diện mạo.”

Thượng tẩu đáp giọng khàn khàn: “Nữ lang yên tâm đi.”

Đúng lúc này, trong tiếng hoan hô của nhóm nữ tử truyền đến tiếng hét:“Không thể, làm sao Vương Thất lang có thể có khanh khanh được?”

“Ta không tin, ta không tin!”

“Cho chúng ta nhìn xem.”

“Nàng là ai? Đúng, cho chúng ta nhìn xem.”

Trong tiếng kêu la, tiếng bước chân hỗn độn từ tứ phía xông đến, vây quanh xe ngựa của Trần Dung.

Trần Dung sợ tới mức suýt nữa hét ra tiếng, nàng vội vàng chuyển sang nhìn Thượng tẩu, giọng bối rối: “Làm sao bây giờ?”

Đúng lúc này, bóng người thon dài tuấn mỹ của Vương Thất lang xuất hiện ở ngoài xe ngựa của Trần Dung.

Tuy rằng cách qua lớp rèm xe, nhưng Trần Dung đối với bóng dáng này đã chặt chẽ ghi tạc trong tâm khảm, nàng cắn răng, oán hận trừng mắt nhìnchàng, mắt to rơm rớm khẽ mắng: “Vương Thất tiểu nhân, chàng thật sựmuốn hại ta không gả được cho người khác sao. Ta thề, ta nhất định phảiquấn quít lấy chàng, ta sẽ khiến hậu viện của chàng không thể yên ổn,làm cho cả đời này của chàng rốt cuộc không cưới được nữ nhân khác!”

Tiếng mắng của nàng rất nhỏ, ít nhất xen lẫn trong tiếng kêu la, tiếng hoan hô, tiếng thét to ở khắp nơi, thật sự quá nhỏ.

Nhưng mà, lời của nàng vừa thốt ra, ngoài rèm xe đã truyền đến giọng nóithanh nhuận êm tai, ôn nhu như nước của Vương Hoằng: “Khanh khanh đangmắng ai mà tức tối đến vậy?”

Giọng nói của chàng cũng rất nhỏ.

Nhưng mà, khác với người khác, giọng của Vương Thất lang đặc biệt có lựcxuyên thấu, ngay cả trong khung cảnh hỗn loạn thế này, câu nói nho nhỏcủa chàng xác thực không lầm lẫn lọt vào trong tai của Trần Dung.

Cũng thật kỳ quái, vẻ mặt Trần Dung phẫn nộ, lại càng không nhịn nổi muốnxông lên cắn chàng, nhưng khi giọng nói của chàng vừa rơi vào tai, lửagiận đã tiêu tan một nửa, ngượng ngùng cùng một loại chờ mong mơ hồkhông tự chủ được trào dâng trong lòng.

Nàng cố gắng áp chế cảmxúc không nên có kia, đang định nặng nề đáp trả một câu, đúng lúc này,một nữ lang lớn tiếng kêu lên: “Vương Thất lang, chúng ta yêu chàng áimộ chàng, chỉ là nhìn thấy bóng dáng của chàng cũng đã tâm thần câu túy. Nhưng thời điểm này, bọn họ lại nói chàng có khanh khanh, chúng takhông tin, chàng tránh ra, để chúng ta nhìn xem ‘Khanh khanh’ này củachàng thế nào!” Hai chữ cuối cùng đã có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Nữ lang này hiển nhiên là đi đầu trong chúng nữ, lời của nàng ta vừa thốtra, mấy chục cô nương khác kêu lên: “Vương Thất lang, chàng để chúng tanhìn thấy khanh khanh của chàng đi!”

Vừa nói, các nàng lại vọt lên.

Lực lượng của nữ nhân điên cuồng thật sự kinh người, trong nháy mắt, mườimấy người hầu Vương gia vội vã kêu to, nhưng tư thế các nàng vọt tớikhông hề suy giảm.

Lúc này Trần Dung ngồi trong xe ngựa lẳnglặng nhìn Vương Hoằng, tuy rằng biết rõ chàng sẽ không, nhưng nàng vẫnchờ mong, chờ mong chàng có thể nói ra một câu gì đó, hiện tại chỉ cóchàng mở miệng, nhóm nữ lang mới có thể tản đi.

Ngay lúc nàng trông mong nhìn qua, lại nghe thấy Vương Thất lang khe khẽ thở dài, bảo xa phu tránh ra.

Như vậy sao được!

Chàng vừa rời đi, tình cảnh của mình đúng là điển hình dê rơi vào miệng cọp mà.

Ngay khi Trần Dung gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, đôi tay nhỏ bé đã đặt lên thành xe.

Không có thời gian để do dự.

Trần Dung cắn chặt răng, vươn tay túm lấy bào phục nam tử của Vương Thấtlang ở trong xe. Sau đó, nàng đem bào phục vòng quanh khắp người, chỉ để lộ hai mắt, ngắm chuẩn về phía Vương Thất lang, thả người nhảy xuống.

Vì thế, trong tiếng ồn ào náo động vang trời, nàng nhảy xuống xe ngựa.

Hành động của nàng khiến mọi người kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn,người Vương gia cũng không kịp cản lại, tư thế chúng nữ lang vọt tớicũng ngừng lại, ngay cả chính Vương Thất lang cũng nghiêng đầu, kinhngạc nhìn nàng nhảy xuống xe ngựa.

Ngay khi bọn họ ngạc nhiên, Trần Dung xông lên, cứ như vậy ở trước mặt mọi người thả người nhảy lên xe ngựa của Vương Hoằng.

Trước mặt mọi người nàng xông về phía trước, sau khi rúc vào trong lòng Vương Hoằng, tay đang túm chặt trong lớp quần áo của Trần Dung vươn ra, vộivàng kéo hẳn rèm xe xuống.

…………

Mọi tiếng động đều im bặt.

Ngay cả đám sĩ phu vội vàng tiến đến, ngay cả nhóm thiếu niên đang vây xem cũng ngừng nghị luận, ngơ ngác trông lại.

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng nức nở của một nữ lang đánh vỡ sựbình tĩnh: “Vương Thất lang, thiên hạ nhiều nữ lang như thế, sao chàngcó thể học những người đó cũng đoạn tụ vậy?”

Tiếng nức nở này vừa thốt ra, Vương Hoằng ngây dại.

Nhanh chóng, lại có vài nữ lang khóc lóc, các nàng nghẹn ngào, tuyệt vọngnói: “Chàng gọi một người nam nhân là khanh khanh, còn đem quần áo mìnhđã từng dùng cho hắn mặc. Vương Thất lang, sao chàng có thể như thế?”

“Ngay cả nam nhân trong thiên hạ, ngay cả thần tiên đều đoạn tụ, thì cũngkhông thể là Vương Thất lang chàng được. Thất lang đoạn tụ, chúng taphải làm sao bây giờ?” Câu nói này, đến từ nữ lang ở vị trí lãnh tụ kia.

Có lẽ là lời của nàng ta rất bi thống rất tuyệt vọng, hoàn toàn đâm vàotrong tâm của các nữ nhân. Lời của nàng ta vừa thốt ra, tiếng khóc vangvọng.

Bên ngoài, trong tiếng khóc nức nở, chúng nữ bắt đầu tuyệt vọng thối lui về phía sau.

Trong xe ngựa, Trần Dung che đầu và mặt trốn ở trong lòng Vương Hoằng, lúc này nhịn không được ha ha bật cười.

Nghe thấy tiếng cười của nàng, Vương Hoằng cúi đầu xuống.

Trần Dung không thấy rõ vẻ mặt của chàng, nhưng nàng không cần nhìn cũngbiết Thất lang như thần tiên phong lưu nổi danh khắp thiên hạ, ngườisùng bái bay đầy trời tất nhiên đang rất buồn bực.

Bởi vậy, nàng vừa cắn môi, vừa khanh khách cười nói: “Vương Hoằng Vương Thất lang,hiện tại có phải chàng có chút hối hận, phiền não, mất mát rồi không? Ta đã sớm cảnh cáo chàng rồi nhưng chàng không nghe, hiện tại nhận đượcchút giáo huấn rồi chứ?”

Giọng nói dào dạt đắc ý.

Quả như nàng dự liệu, thân mình Vương Thất lang cứng ngắc, rất lâu mà chàng vẫn không hề phản bác lời của nàng.

Ngay khi Trần Dung đắc ý vô cùng, trong giọng nói ôn nhu mang theo mê cảmcủa Vương Hoằng vang lên bên tai nàng: “A Dung, ta cũng chỉ gọi nàng một tiếng khanh khanh thôi. Nhưng hiện tại nàng lại đang nằm trong lòng ta, hai tay ôm thắt lưng ta. Khi ở trên chiến trường đẫm máu, nàng làm nhưvậy còn có thể nói là trong tình cảnh bất đắc dĩ, nhưng hiện tại nànglàm thế này, vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Lời này vừa thốt ra, chàng thành công khiến Trần Dung cứng đờ người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.