Vương Hoằng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trần Dung, mỉm cười rồi nói: “Nghe khẩu khí này của Tôn tướng quân, đúng là hiểu nàng rấtsâu sắc?” Chàng nhíu mày, chậm rì rì nói: “Nàng muốn như thế nào thì cứnhư thế ấy, ta muốn như thế nào thì cũng như thế ấy, Tôn tướng quân cóthể quản được rộng thế sao?”
Tôn Diễn giận dữ, tay phải nắm thành quyền, định vung vào mặt Vương Hoằng.
Đúng lúc này, Trần Dung giật mình. Tôn Diễn ngẩn ra, nàng đã lao ra ngoài,lướt qua Tôn Diễn, cúi đầu bước xuống xe ngựa, hai tay bám càng xe nằmúp sấp, há miệng ra, không nhịn được mà nôn khan.
Trong lúc nônmửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy của Trần Dung rốt cục cómột chút thần thái. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Diễn, cũng không chú ý tới cậu đang tức giận, chỉ là run giọng hỏi: “Thượng tẩu đâu, lão có ở đây không? Lão còn sống không?”
Mọi người thật sự không ngờ, nàng vừa phục hồi tinh thần, người đầu tiên hỏi đến lại là hạ phó!
Tôn Diễn còn chưa mở miệng, Vương Hoằng đã híp mắt lại, chàng kéo tay vẫnđặt trên eo nhỏ của nàng, lại ôm nàng vào trong lòng, cực ôn nhu nhìnthẳng vào hai mắt nàng, sau đó nói: “Thượng tẩu vẫn ổn.”
Thờiđiểm Vương Hoằng trả lời nàng, một người Vương gia lớn tiếng đáp: “Nữlang, lão bộc kia của người đã sớm hôn mê, chân của lão bị một mũi têngây thương tích, chảy chút máu thôi. Yên tâm, không chết được.”
Nhận được đáp án này, Trần Dung tâm thần đại định, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509357/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.