Ngoài điện, tiếng cười có phần khàn khàn của Vương Hoằng vang lên: “Vừamới trở về thì nghe thấy trong phủ vương gia trăm mĩ tranh diễm, nhấtthời tâm ngứa ngáy nên dẫn bạn tiến đến.” Lúc này chàng đã đi về phíacửa điện. Đứng ở cửa, hai mắt của chàng vừa chuyển, liếc về phía chúngmĩ nhân trong điện. Cảm giác được ánh mắt của chàng, các nữ tử vội vàngliếc mắt đưa tình, lúm đồng tiền nở rộ. Vương Hoằng mỉm cười, hai mắtcủa chàng trong suốt giống như sao sáng.
Trần Dung ngẩng đầu, trông mong nhìn về phía chàng.
Lúc này Trần Dung đứng ở ngay phía trước chúng nhạc kỹ, rất nổi bật, Vương Hoằng liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, ánh mắt Trần Dung đã ươn ướt.
Vương Hoằng nhìn nàng thật sâu rồi dời đi, quay đầu nhìn Nam Dương vương.
Lúc này, Nam Dương vương cũng đang nhìn chàng, trong đôi mắt đục ngầu phùthũng của lão ta hiện lên một chút ý lạnh, bất tri bất giác, mặt NamDương vương trầm xuống, chậm rãi nói: “Chỉ sợ Thất lang tiến đến chỉ làvì một người trong trăm mĩ nhân kia đúng không?”
Vương Hoằng ha ha cười. Chàng cũng không trả lời, chỉ vung tay với phía sau, ra lệnh: “Đều bước xuống đi.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người mới phát hiện phía sau vương Hoằng còn cómấy chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Tiếng của chàng truyền đến, rèm xe đồng thờiđược vén lên. Rèm xe vừa vén lên, một làn gió thơm xông vào mũi. Mọingười đảo mắt nhìn lại, vừa trông thấy, mọi nam nhân đều cảm thấy trướcmắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509319/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.