Xe ngựa Trần Dung chạy chầm chậm trên ngã tư đường. Lúc này, đúng làthời điểm đèn mới được thắp lên, từng ngọn đèn lồng đung đưa ở dưới máihiên, trên ngã tư đường người đi lại thưa thớt, chỉ có lúc đi qua ngõnhỏ, đèn đuốc phấn hồng và tiếng cười, mùi hương son phấn và tiếng titrúc qua những ô cửa sổ mới thể hiện rõ sự phồn hoa.
Ngồi ởtrong xe ngựa, Trần Dung cúi đầu, mặt mày yên tĩnh giống như thật sựbình tĩnh, nhưng hai tay nàng đang gắt gao vò chân váy. Tay nàng dùngsức, một bên Bình ẩu nhìn ngó, lo lắng bộ hoa phục duy nhất này bị nàngvò rách luôn.
Đúng lúc này, Trần Dung buông hai tay ra, hô hấpthật sâu một chút, nhắm lại hai mắt, thấp giọng nói: “Ẩu, ta có chútkhẩn trương.”
Bình ẩu thương tiếc nhìn nàng, nói: “Nữ lang, Vương Thất lang kia đúng là thần tiên trên trời, người quên ngài ấy đi.”
Lời của bà vừa thốt ra, Trần Dung muốn cười mà không được, nàng mím môi,nhịn cười nói với Bình ẩu: “Có lời này của ẩu, cũng đỡ khẩn trương hơnnhiều rồi.”
Bình ẩu ngạc nhiên, khó hiểu nhìn nàng.
Trần Dung vươn tay, vén rèm xe lên, nhìn mấy vì sao thưa thớt trên bầu trời, Trần Dung thì thào nói: “Đã chết một lần, còn có cái gì phải sợ đây?”Giọng nói cực thấp.
Lúc này, xe ngựa đã đi tới một con đườngtắt, rẽ vào một ngã tư đường khác. Vừa đến nơi này, trước mắt là khungcảnh đèn đuốc sáng trưng, trong tiếng ồn ào, xe ngựa ra ra vào vào ởkhắp nơi.
Thượng tẩu ở bên ngoài kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509269/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.