Hai người bọn họ ở trong này thầm thà thậm thụt, một bên gương mặt Vương Hoằng trở nên âm trầm. Chàng đi nhanh về phía trước, đảo mắt đã đi tớikhoảng cách mười bước trước mặt Trần Dung.
Ngay lúc chàng tới, giống như tâm ý hai người tương thông, Trần Dung ngẩng đầu lên.
Vừa thấy là Vương Hoằng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đầu tiên là đỏbừng, trong nháy mắt, nàng lại bối rối cúi đầu xuống. Nhưng vừa mới cúithấp đầu, nàng lại vội vã ngẩng đầu lên.
Trần Dung mở to haimắt, dũng cảm nhìn Vương Hoằng, hai mắt của nàng đã trở nên càng ngàycàng sáng ngời. Có lẽ là vì kích động quá độ, tay nàng khẽ gẩy huyền cầm trở nên run rẩy, liên tục gảy ra mấy âm hơi lạc điệu.
Trong đám người, tiếng cười nổi lên bốn phía.
Mà tiếng cười này tựa hồ không ảnh hưởng đến Trần Dung. Hai mắt nàng sángtrong suốt nhìn Vương Hoằng, từ từ, nàng lại cúi đầu xuống, ngay tronglúc vừa cúi đầu, vệt đỏ ửng lan ra cần cổ trắng như bạch ngọc của nàng.
“A, chẳng lẽ nữ lang này tấu khúc Phượng Cầu Hoàng là vì Thất lang sao?”
Một tiếng kêu sợ hãi đánh vỡ bình tĩnh, khơi dậy sự gợn sóng! Vương Ngũlang đứng ở bên cạnh Vương Hoằng, hai mắt phát sáng nhìn Trần Dung, đang đi về phía nàng, nghe nói như thế liền nhướn mày, không tự chủ đượcdừng bước chân.
Giống như là trả lời câu hỏi của người đó, TrầnDung buông rủ hai mắt chậm rãi đứng lên, ngay tại tháp, hướng tới VươngHoằng thi lễ. Sau đó, nàng cúi đầu, tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509259/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.