Trong sân viện của Trần Dung.
Bình ẩu một bên vội vàng tiếp đónmọi người, một bên mừng đến mặt mày hớn hở. Vừa rồi bà còn vì lương thực thiếu hụt mà phát sầu, nhưng chỉ một lát đã được bổ sung sung túc.Nhiều bạch túc và vải vóc như thế, đừng nói là trang trí sân, mua bộ đồmới, ngay cả mua một ngôi nhà bình thường cũng đã đủ rồi.
Nhìnsố tài vật này, lại quay đầu nhìn Trần Dung vẫn đang trầm tư, Bình ẩutrực giác cảm thấy nữ lang nhà mình thật sự là thâm trầm khó lường. Khinàng cầm đoản kiếm xuất môn, trong lòng bà lo sợ bất an, thật không ngờnữ lang chẳng những bình an vô sự trở lại, còn được trưởng bối trong tộc coi trọng.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp.
Đảo mắt, mặt trời lặn xuống núi, đèn rực rỡ được thắp lên.
Được Trần Dung căn dặn, chúng phó chẳng những đóng cửa không ra, còn khônggây ra tiếng ồn ào gì, không thể thắp đèn quá sáng, toàn bộ trong sân im lặng tĩnh mịch.
Từ lúc một vòng trăng rằm nhợt nhạt treo trênbầu trời, tiếng sanh nhạc bắt đầu vang lên, âm thanh của tiếng tiêutiếng đàn tranh giao hòa lẫn nhau, tràn ngập khắp trời đất, thấm nhuầnvào thu sầu.
Đứng ở trong sân cũng có thể nghe thấy phía chủ viện có tiếng cười đùa không dứt bên tai.
Yến hội đêm nay, kỳ thật đối với mỗi một tộc nhân Trần thị đều rất quantrọng. Chúng sĩ tộc đến từ phương bắc cần thông qua yến hội này, nói cho các quý tộc thượng lưu ở thành Nam Dương biết, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509256/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.