Trần Vi rời đi chưa được bao lâu, Bình ẩu đã trở lại, nhưng mà bà khôngmang đại phu về. Nhìn Trần Dung thong thả đi qua đi lại trong phòng,Bình ẩu bẩm: “Lang chủ tặng cho nữ lang một cây nhân sâm, giao cho lãonô bảo chiếu cố nữ lang cho tốt. Ngài ấy còn nói…” Giọng nói Bình ẩu cóchút thấp xuống: “Ngài ấy nói thân thể nữ lang vốn khỏe mạnh, sẽ khôngphải bệnh nặng gì. Dù cho có bệnh, đã nhiều ngày qua cũng chống đỡ được. Ngài ấy còn nói, yến tiệc đêm mai, có nhiều đệ tử hoa phục, nữ langcũng nên ra gặp.”
Nói tới đây, Bình ẩu trông mong nhìn Trần Dung, vẻ mặt kia là một ngàn lần một vạn lần mong nàng đồng ý.
Nhìn thấy biểu tình này của Bình ẩu, Trần Dung đau đầu thầm nghĩ: Tráchkhông được tộc bá không tin, xem bộ dáng này của Bình ẩu, làm sao ta cóthể bị bệnh nặng được?
Trần Dung suy nghĩ một hồi, buông rủ haimắt, nói: “Không cần nói nữa, từ giờ trở đi, ngươi phải giả bộ lo âu.Nếu ngày mai lang chủ phái người đến, ngươi nhất định phải nói với bọnhọ, bệnh của ta thật sự nghiêm trọng, nằm trên giường không dậy nổi.”
Trần Dung nhìn về phía Bình ẩu, quyết định giải thích với bà: “Ẩu, ngươingẫm lại xem, yến tiệc đêm mai có đệ tử hoa phục, lấy thân phận của ta,chỉ sợ chỉ có thể làm thiếp đúng không?” Dừng một chút, trong ánh mắtđen láy của Trần Dung lộ ra một chút giảo hoạt: “Ẩu, ngươi không biếtđâu, khi còn ở Bình thành, ta có nghe thấy Ngô thúc nói qua phụ thân tađã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509250/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.