Cả thể xác lẫn tinh thần Ngưu Tuế đều kiệt quệ, nàng nằm trên chiếc giường mềm mại ngủ đến tận hoàng hôn mới dậy.
Khương Trạch Dụ dự chầu về thấy Ngu Tuế còn ngủ, nghĩ đến những gì nàng đã trải qua bèn ra lệnh không ai được phép đánh thức Hoàng hậu, đợi nàng tự tỉnh.
Không ngờ giấc ngủ này lại dài đến vậy. Ngu Tuế kéo chăn nhổm dậy, nhìn ra ráng chiểu
ngoài cửa sổ, sắc trời chỗ sáng chỗ tối. Nàng ngơ ngác nhìn về phía chân trời, không biết mình là ai và đang ở đâu.
Nhưng trạng thái này lại khiến nàng thấy thoải mái, tĩnh lặng mà nhẹ nhõm. Nếu trong phòng chỉ có mình nàng thì sẽ tốt hơn. Khương Trạch Dụ ngồi cách giường không xa xem bản tấu, liếc thấy nàng đã dậy thì cười bảo: “Ngủ lâu thật đấy.” Ngu Tuế nhìn bóng y mà sững người.
Nếu bảo tối qua vì nàng mệt quá nên có khả năng xuất hiện ảo giác, thì bây giờ nàng vô cùng tỉnh táo, thị lực cũng không có vấn đề gì sao vẫn trông thấy nó chứ? Quả nhiên thứ có vấn đề là cái bóng của Tân đế.
Không phải bóng người, mà rõ ràng là bóng của một con thú hoang khổng lồ có chín đuôi, hầu như lấp kín hết mọi bức tường trong phòng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khương Trạch Dụ nói: “Dậy ăn chút gì đi, lát nữa sẽ bận bịu đấy.”
Ngu Tuế định thần lại, hỏi: “Bận gì cơ?”
Khương Trạch Dụ kiên nhẫn nói: “ Sở Tỉnh Nghi bảo thời điểm tốt nhất để tổ chức Đại lễ phong Hậu là một tháng nữa, nhưng đó chỉ là nghi thức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-co-khuot-moi-tan-duoc-nu-chinh/398361/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.