Chương trước
Chương sau
 
Nghe được Điệp Vận Du nói như vậy, Nghệ Phong ngược lại là có chút không yên lòng cho Tần Y, mặc dù Tần Y có Chí Tôn tinh đan, nhưng dù sao không phải Chí Tôn. Huống chi lúc này đại lục đã xuất hiện cấp bậc Chí Tôn, dưới loại tình huống này, tồn tại có thể uy hiếp được Tần Y không hề ít.
 
Sau khi triền miên ngắn ngủi cùng Điệp Vận Du, Nghệ Phong bắt tay vào xử lý công việc tại Tội Ác Chi Thành một chút, đi gặp Hạ Chỉ Mộng ở Tội Ác Chi Thành, thấy Hạ Chỉ Mộng ở Tội Ác Chi Thành cũng rất tốt. Ngày thứ ba Nghệ Phong liền rời Tội Ác Chi Thành.
 
Bất quá, Nghệ Phong cuối cùng lo lắng cho Tử Âm cùng Điệp Vận Du, không có Yêu Ngọc, Nghệ Phong chỉ có thể thỉnh Lão đầu tử hỗ trợ tọa trấn Tội Ác Chi Thành. Tuy Lão đầu tử không thích thế tục, nhưng cũng biết hiện tại Tội Ác Chi Thành xác thực không thể thiếu Thánh Cấp chủ trì. Lúc này mới tiếp nhận, hắn biết rõ sau khi Nghệ Phong trở thành thiếu Thánh chủ, từ nay về sau thời gian nhàn rỗi sẽ ít đi.
 
Huống chi lần này Nghệ Phong đi tiền tuyến, đối với nữ nhân Tần Y kia, đáy lòng Lão đầu tử cũng cực kỳ yêu mến. Nếu như Nghệ Phong là đế vương mà nói, Tần Y có tất cả phẩm chất đứng đầu hậu cung. Bất kể là phẩm hạnh hay là thể lực, đều đủ để đứng đầu hậu cung của Nghệ Phong.
 
So sánh cẩn thận, tuy những nữ nhân khác cũng không kém, nhưng mà vẫn yếu hơn Tần Y một bậc. Cho dù là Điệp Vận Du xuất thân hoàng cung, đồng dạng cũng kém Tần Y một bậc. Không phải Điệp Vận Du không đủ vĩ đại, mà là dưới quang hoàn của Tần Y, Điệp Vận Du thiếu chút khí thế uy nghiêm khiến người ta kính sợ. Không thể nghi ngờ, không có Tần Y, Điệp Vận Du là tồn tại thích hợp nhất.
 
Sau khi đơn giản xử lý chuyện tình Tội Ác Chi Thành, Nghệ Phong một mình chạy đến tiền tuyến.
 
Một đường bay nhanh, trên một mảnh bình nguyên rộng lớn. Trên bình nguyên có tọa lạc quân doanh. Tuy Thánh Tông và Tiên Cảnh không phải đế quốc, nhưng kỷ luật nghiêm minh, so với quân đội còn sâm nghiêm hơn vài phần.
 
Nghệ Phong nhìn qua quân đội sâm nghiêm, ngược lại là có chút bội phục Tần Y. Có thể cai quản hết thảy nghiêm minh như thế, khó trách Triệu lão giao Thánh Chủ lệnh cho nàng.
 
Thời điểm Nghệ Phong chạy tới tiền tuyến, ngược lại không phát hiện thân ảnh Tần Y. Chỉ có điều ở tiền tuyến lại có mấy vạn người giao phong.
 
Vạn người đại chiến, quả thực rung trời lay đất, tiếng giết ầm ầm. Chỉ có điều, điều này vẫn không thể hấp dẫn Tần Y và những đại lão xuất hiện.
 
Nghệ Phong tránh ở một chỗ, nhìn hai phe giao chiến, dưới tiếng kêu la vang trời, nguyên một đám điên cuồng công về phía đối phương. So với binh lính thế tục, những võ giả thực lực không kém này hiển nhiên càng thêm thảm thiết.
 
Trong hư không có hai Thánh Cấp cầm đầu đánh nhau. Nghệ Phong nhìn hai Thánh Cấp cơ hồ là lực lượng ngang nhau, nghĩ nghĩ vẫn là lách mình về phía trước, Tru Tiên Kiếm xuất hiện trong tay, một kiếm bổ tới Thánh Cấp đối phương.
 
Song phương đã xé rách da mặt, chuyện tình chém giết một Thánh Cấp đối phương, có thể khiến đối phương đau lòng, Nghệ Phong rất thích làm.
 
Một Thánh Cấp mà thôi, tự nhiên không phải đối thủ của Nghệ Phong, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, một kiếm của Nghệ Phong bổ vào cánh tay của hắn, cánh tay đứt rơi, máu phun xối xả, đối phương cũng hoảng sợ muốn chạy thục mạng.
 
Bất quá, Nghệ Phong đã nổi lên sát tâm, há có thể cho đối phương chạy thoát. Thi triển Thuấn di, một kiếm bổ tới lần nữa.
 
Dùng thực lực so sánh với đại lão của Nghệ Phong, Thánh Cấp bình thường há có thể ngăn cản, tại thời điểm một kiếm này bổ xuống, thân thể của hắn bị chém ngang lưng, hồn thể bắn ra muốn chạy thục mạng.
 
Nhìn hồn thể này, trong mắt Nghệ Phong ngược lại là có thêm một phần vui mừng. Thánh Cấp này là hệ mộc linh, ngược lại vừa vặn thích hợp cho Quái lão đầu thôn phệ.
 
Nghệ Phong chém giết Thánh cấp này, ánh mắt nhìn người của liên minh Tiên Cảnh trong hư không, không chút nghĩ ngợi, thi triển ra Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, Lôi Đình Phá Nhật Kiếm được thi triển, toàn bộ hư không ngưng tụ mấy vạn đạo đấu khí, mấy vạn đạo đấu khí này lao tới võ giả trận doanh Tiên Cảnh phía dưới.
 
Dưới một kiếm này của Nghệ Phong, toàn bộ hư không hoàn toàn bị bóng kiếm ngăn cản, điều này khiến võ giả phía dưới hoảng sợ nhìn thanh âm trong hư không. Nguồn: truyentop.net
 
- Nhanh...
 
Dưới tiếng quát của Nghệ Phong, những bóng kiếm này bắn đi, giống như trời giáng vạn kiếm.
 
Bóng kiếm rơi xuống, hư không lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tục, nguyên một đám võ giả bị lợi kiếm của Nghệ Phong chém ngang lưng, mặt đất máu chảy thành sông, tản ra mùi máu cực kỳ gay mũi.
 
Dưới một kiếm này, hơn vạn võ giả, cư nhiên bị Nghệ Phong triệt để chém giết.
 
Người Thánh Tông sững sờ nhìn một màn này, nhìn qua Nghệ Phong trong hư không như thiên thần, lòng tràn đầy hoảng sợ. Thật không ngờ thanh niên thoạt nhìn không lớn tuổi này lại có thực lực cường đại như thế.
 
Trên chiến trường, có rất ít Thánh Cấp làm chuyện tình huyết tẩy đối phương như vậy. Phần lớn chỉ là cao tầng chém giết, nhưng đường đường Thánh Cấp ra tay đối với võ giả cấp thấp, bọn họ quả thực chưa đụng phải.
 
Đáng sợ nhất chính là, một kiếm giải quyết vạn người, hiển nhiên thực lực của hắn tương đương cấp bậc đại lão. Cường giả như vậy càng ỷ vào thân phận của mình, sẽ không xuất thủ đối với võ giả bình thường.
 
Người Thánh Tông hơi có chút may mắn, may mắn người nọ là trận doanh bên mình, nếu cái không để ý da mặt này là của người trận doanh đối phương, vậy bọn họ nguy hiểm.
 
Võ giả vừa mới đánh nhau với Thánh Cấp Tiên Cảnh nhìn Nghệ Phong ra tay sắc bén như thế, muốn ngăn chặn cũng không kịp ngăn cản. Hắn cũng sững sờ ngay tại chỗ, thật không ngờ vị trước mặt này, cư nhiên lôi lệ phong hành tới mức này.
 
Nghệ Phong thấy Thánh Cấp sững sờ tại chỗ, mỉm cười nhìn đối phương thản nhiên nói:
 
- Sao còn thất thần làm gì vậy. Thu binh đi!
 
- Vâng!
 
Thánh Cấp tự nhiên nhận ra thân phận Nghệ Phong, nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn tranh thủ thời gian nói. Nghệ Phong ra tay chém giết trên vạn người, mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng cũng không phải đại sự gì. Dù sao, Nghệ Phong sau khi chém giết Thánh Cấp đối phương, đối phương đã không có Thánh Cấp mới ra tay. Nghệ Phong cũng không muốn da mặt, người khác còn nói cái gì?
 
Thánh Cấp không ra tay đối với người bình thường, đó là bởi vì khinh thường, đồng thời cảm thấy mất thân phận. Chỉ là Nghệ Phong không cần lo ảnh hưởng thanh danh của hắn, một chiêu giải quyết nhanh gọn.
 
Thấy Thánh Cấp thu binh rời đi, Nghệ Phong cũng không đi theo, đứng nguyên tại chỗ, Nghệ Phong biết rõ một kiếm vừa rồi tự nhiên hấp dẫn một số người đến.
 
Quả nhiên, chưa qua bao lâu, có một võ giả bay nhanh ra.
 
Mà khiến Nghệ Phong hơi giật mình chính là, Thánh Cấp trước mặt này rõ ràng hắn rất quen thuộc, chính là đại lão Tiên Cảnh lúc trước bị Triệu lão tát bay.
 
- Thật trùng hợp! Bản Đế lại gặp lại ngươi.
 
Nghệ Phong nhàn nhạt cười nói.
 
Đại lão Tiên Cảnh nhìn võ giả trên mặt đất máu chảy thành sông, khóe miệng của hắn hung hăng co quắp:
 
- Ngươi không biết là, đường đường Thánh Cấp ra tay với những võ giả này, rất mất mặt hay sao?
 
Nghệ Phong nhún nhún vai, không sao cả nói:
 
- Hai đại lão các ngươi có thể vây công một ngũ giai nho nhỏ như ta, ta chém giết vạn võ giả bình thường tính là cái gì?
 
Đại lão Tiên Cảnh nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt đỏ hồng, lập tức hừ một tiếng:
 
- Lần trước cho ngươi chạy thoát, lần này ta liền tiễn ngươi quy thiên.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.