Chương trước
Chương sau
 
Ngay khi đối phương vừa mở ra một con đường, Nghệ Phong liền thi triển thân pháp tới mức tận cùng bay hướng về lối ra của Tiên Cảnh. Chớp mắt như một vầng sáng sao chổi xẹt qua, Nghệ Phong đã biến mất.
 
Võ giả vừa tránh đường trong chớp mắt đã không thấy Nghệ Phong đâu, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ vì lúc nãy quá sợ hãi mà tránh đường cho Nghệ Phong. Nghĩ tới đối phương vừa mới quát một tiếng mình đã khiếp đảm, trong nội tâm hung hăng khinh bỉ một phen, đồng thời sự sợ hãi đối với Nghệ Phong cũng tăng thêm vài phần.
 
Dưới tiếng gầm của Nghệ Phong, thân thể võ giả theo bản năng nhượng bộ mà không cần suy nghĩ.
 
Sau đó hắn lại nhìn võ giả đồng bọn bị thương nằm trên mặt đất, hít sâu một hơi, muốn ôm lấy hắn chuẩn bị tiến vào báo tin cho Thánh lão.
 
Thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị rời đi thì Thánh cấp Tiên Cảnh đã xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn người trọng thương trong tay hắn, Thánh cấp Tiên Cảnh cau mày hỏi:
 
- Nghệ Phong đâu?
 
Sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng hắn vẫn gật đầu hồi đáp:
 
- Thực lực của hắn cường hãn không hợp với bình thường, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương Lý lão. Chúng ta không thể ngăn cản hắn dù chỉ một khắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Thánh cấp Tiên Cảnh cau mày nói:
 
- Thực lực của Nghệ Phong chỉ cao hơn Ngạo Thiên một chút mà thôi. Nếu các ngươi liên thủ, Ngạo Thiên cũng phí không ít thủ đoạn mới đánh bại hai ngươi. Vậy mà không thể ngăn cản hắn được một khắc?
 
Võ giả càng cảm thấy xấu hổ:
 
- Thực lực của hắn dường như đã đột phá vượt qua phạm trù Quân cấp. Đấu khí hùng hậu tới mức khủng bố.
 
- Vượt qua phạm trù Quân cấp?
 
Thánh cấp Tiên Cảnh nhíu mày, nhìn võ giả hừ một tiếng nói:
 
- Chẳng lẽ lại ngươi cho là hắn đã đạt tới Thánh cấp hay sao?
 
Võ giả cười ngượng ngùng, Nghệ Phong đương nhiên không đạt tới Thánh cấp. Nếu không, chỉ cần một chiêu đã lấy mạng bọn họ rồi. Võ giả hít sâu một hơi, suy nghĩ rồi nói:
 
- Có lẽ là Quân cấp đỉnh phong.
 
- Quân cấp đỉnh phong?
 
Thánh cấp Tiên Cảnh khẽ nhíu mày, nhìn võ giả nghi ngờ hỏi lại:
 
- Lúc tỷ thí cùng Ngạo Thiên, hình như hắn là Thất giai đỉnh phong, tiếp cận Bát giai thôi mà.
 
- Đúng vậy! Thánh lão!
 
Võ giả cung kính hồi đáp.
 
- Hai giai, chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn đã tăng lên hai giai. Chẳng lẽ đã gặp kì ngộ gì ở cấm địa sao?
 
Thánh cấp Tiên Cảnh hít sâu một hơi, thật không ngờ Nghệ Phong có thể thoát khỏi phong ấn. Nguyên bản hắn nghĩ chỉ cần lệnh cho hai Quân cấp đỉnh phong ở chỗ này chỉ phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Nhưng không thể tin được hai người này không thể ngăn cản được Nghệ Phong.
 
- Phân phó xuống dưới truyền tin tức ra khắp đại lục, nói trên người Nghệ Phong có bảo vật Thánh cấp.
 
Thánh cấp Tiên Cảnh ra lệnh.
 
- Ý của ngài là quyển da cừu?
 
Võ giả hỏi lại.
 
- Đúng vậy! Nói là hắn đã tập trung đủ quyển da cừu, ngươi làm sao cho tin tức này càng oanh động càng tốt.
 
Trong mắt Thánh cấp Tiên Cảnh hiện lên một tia hàn quang.
 
Trong lòng võ giả đã hiểu chủ ý của hắn, chính là mượn đao giết người. Tuy rằng bọn họ không biết quyển da cừu có bao nhiêu phần. Nhưng Nghệ Phong trong tay đã có tám phần rồi, chỉ cần truyền ra tin tức này ra, hơn phân nửa người sẽ tin tưởng Nghệ Phong tập hợp đủ.
 
Thánh cấp? Đó là cảnh giới hấp dẫn thế nào. Toàn bộ võ giả trên đại lục có mấy người vượt qua được cấp độ này. Nếu bọn họ có hi vọng thì chắc chắn sẽ cướp đoạt một cách điên cuồng. Sự hấp dẫn của Thánh cấp đủ để khiến mọi người quên đi thân phận của Nghệ Phong.
 
Đây là một chiêu mượn đao giết người, không thể nói là không hung ác.
 
- Còn nữa, phái một số võ giả đi bắt Nghệ Phong. Nhớ che giấu hành tung cẩn thận, đừng để người của Thánh thành nhìn ra.
 
Thánh cấp Tiên Cảnh phân phó.
 
- Rõ!
 
Võ giả cung kính gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ ý định của Thánh cấp Tiên Cảnh.
 
- Nhưng mà… Ngài không định tự thân truy bắt hắn sao? Có lẽ hắn còn chưa ra khỏi Tiên Cảnh bao xa.
 
Thánh cấp Tiên Cảnh lắc lắc đầu nói:
 
- Không thể. Nghệ Phong không phải người ngu. Tuy rằng là tốc độ của ta nhanh hơn hắn, nhưng không chắc có thể tìm được phương hướng hắn đi. Hơn nữa đã từng đổ ước với Liễu Nhiên, không nên lật mặt nhanh như vậy.
 
Nghe thấy lời Thánh cấp Tiên Cảnh nói, lúc này võ giả mới gật đầu, khom người cáo lui đi phân phó chuyện cho thủ hạ. Trong lòng hắn nghĩ thầm sẽ phong tỏa mọi lộ tuyến ở Thánh Địa và Tội Ác Chi Thành.
 
Sau khi võ giả rời đi, Thánh cấp Tiên Cảnh thở dài một hơi. Nguyên bản hắn cho rằng Nghệ Phong không bao giờ thoát ra khỏi phong ấn, nhưng hiện tại Nghệ Phong đã ra được, hơn nữa còn phát triển tới mức độ này.
 
Trong một khoảng thời gian ngắn đã tăng hai giai, điều này chắc chắn có liên quan tới cấm địa. Nghĩ tới việc Tiên Cảnh nhà mình bị Nghệ Phong lợi dụng, hắn có cảm giác như bị người ta tát vào mặt. Hít sâu một hơi, hắn bay nhanh về một phương hướng.
 
Trong cấm địa có bí mật gì hắn cũng không rõ ràng lắm, có lẽ nên đi hỏi Tiên Cảnh đại lão.
 
Rất nhanh Thánh cấp Tiên Cảnh đã tới một ngọn sơn phong, sau khi hạ xuống hắn khom người cung kính nói về phía cửa động:
 
- Tiểu Sơn lại tới bái phỏng Thánh lão.
 
Ngay khi thanh âm cung kính của Thánh cấp Tiên Cảnh vừa dứt, trong sơn động truyền tới một thanh âm chậm rãi:
 
- Có chuyện gì?
 
Thánh cấp Tiên Cảnh nhanh chóng nói:
 
- Lần giao lưu hội này có người tiến vào được quang màng bảy màu ở cấm địa.
 
- Ồ?
 
Thánh lão ồ lên một tiếng mang theo vẻ kinh dị:
 
- Hắn có thể phá vỡ phong ấn?
 
- Không phải! Cũng không biết là vì duyên cớ gì, thực lực của hắn chỉ là Quân cấp cao giai, nhưng sau khi ra khỏi cấm địa thực lực tăng mạnh. Dám hỏi thánh lão, cấm địa đó…
 
Thánh cấp Tiên Cảnh hỏi với giọng rất nghi ngờ.
 
- Ngươi nói là hắn có thể tự do tiến vào?
 
Thánh lão trong động phủ rất kinh dị hỏi lại. Trong giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc mãnh liệt.
 
- Đúng vậy!
 
- Hắn có thân phận gì?
 
Thánh lão trong động phủ đột nhiên hỏi.
 
- Tà Đế của Tà Tông đời này!
 
Những lời này khiến thánh lão trong động phủ trầm mặc, hồi lâu sau mới truyền ra một thanh âm:
 
- Làm việc cẩn thận một chút, bắt hắn đến gặp ta.
 
Nghe thấy thánh lão hạ lệnh, đáy lòng Thánh cấp Tiên Cảnh khiếp sợ không thôi thôi, nhưng hắn nhanh chóng khom người nói:
 
- Vãn bối đã hạ mệnh lệnh. Chỉ là… Không biết đến cùng cấm địa có bí mật gì?
 
- Đây là chuyện từ thời viễn cổ, có một số việc ngươi biết hay không biết cũng không sao. Chỉ cần nhớ rõ, đưa hắn tới đây là được, những chuyện khác không cần quan tâm.
 
Thánh lão trong động phủ nói.
 
Tuy rằng Thánh cấp Tiên Cảnh nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi tiếp:
 
- Còn một việc chính là Ngạo Tuyết đạt tới Thánh cấp, hơn nữa đã cùng với Liễu Nhiên ra khỏi Tiên Cảnh.
 
- Ừ. Ta đã biết! Chuyện này các ngươi tự xem rồi xử lý là được. Nữ nhân của Tiên Cảnh không thể đi theo người của Tà Tông.
 
Thánh lão thản nhiên nói.
 
- Vãn bối đã biết!
 
Thánh cấp Tiên Cảnh thở dài một hơi, đã có vị lão đại này chống lưng thì hắn không cần lo trước lo sau nữa.
 
- Ừ. Tiên Cảnh hiện tại do các ngươi quản lí, tự giải quyết cho tốt. Không cần quá mức lo trước lo sau. Người khác có thể sợ miệng lưỡi người đời, nhưng Tiên Cảnh thì không. Bất quá, phải chuẩn bị thật chu đáo.
 
Thánh lão trong động phủ thản nhiên nói.
 
- Vãn bối đã hiểu.
 
Sau khi lui một bước liền rời khỏi nơi này.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.