Chương trước
Chương sau
 
- Liễu Nhiên!
 
Nghe tiếng nói quen thuộc, đồng tử Đế Thích Thiên co lại, còn thân thể Ngạo Tuyết chấn động. Ánh mắt nàng nhìn về phía phát ra thanh âm, một đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
 
Thân ảnh này vừa xuất hiện, Trình Khải đã lập tức tiến lên hai bước nói:
 
- Tông chủ.
 
Liễu Nhiên gật đầu với Trình Khải, sau đó Tần Y tiến lên trước hai bước nói với Liễu Nhiên:
 
- Tiền bối, Nghệ Phong còn trong Tiên Cảnh. Người xem?
 
Liễu Nhiên gật đầu với Tần Y, trên mặt hắn lộ ra nụ cười:
 
- Trên người Nghệ Phong có một giọt tinh huyết của ta, sẽ không tới mức gặp nguy hiểm. Huống chi tiền bối Tà Tông ta cũng ở đây, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn hắn gặp chuyện không may.
 
Nghe thấy lời Liễu Nhiên nói, trong lòng Tần Y mới cảm thấy yên tâm, nàng tránh sang một bên nhìn ba vị đại lão, thầm nghĩ những người kiệt xuất nhất đời trước đã hội tụ. Quan hệ đặc thù giữa ba người càng khiến Tần Y tò mò đứng một bên quan sát.
 
Giải đáp hết những thắc mắc của Tần Y ánh mắt của Liễu Nhiên mới chuyển về phía Ngạo Tuyết. Nhìn nữ nhân từng khiến cho đáy lòng hắn chấn động, khiến cho hắn phải si mê, ánh mắt Liễu Nhiên hiện lên một tia nhu hòa.
 
Phát giác được ánh mắt Liễu Nhiên nhìn về phía mình, thân thể mềm mại của Ngạo Tuyết có chút run rẩy. Những hồi ức trước kia tràn về, không để ý tới có người ngoài, nàng đột nhiên nhào vào lồng ngực của hắn.
 
Mấy người Tần Đường nhìn thấy một màn như vậy, khóe miệng hiện ra nụ cười cổ quái. Mà hai người Trình Khải thì nhìn sang phía khác coi như không thấy.
 
Mà duy nhất chỉ có sắc mặt của Đế Thích Thiên là khó coi, nhìn nữ nhân mình ngưỡng mộ nhào vào lòng nam nhân khác, đáy lòng hắn đau nhói. Sự ghen ghét cùng không cam lòng trong mắt càng thêm đậm.
 
Liễu Nhiên vỗ vỗ bả vai Ngạo Tuyết, an ủi cảm xúc của nàng, sau khi thân thể nàng hết run rẩy mới buông ra rồi nắm lấy tay nàng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Thích Thiên mang theo sự khinh thường:
 
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh bại ta?
 
- Ngươi...
 
Lời nói miệt thị của Liễu Nhiên khiến trong lòng Đế Thích Thiên giận dữ, hắn nhìn Ngạo Tuyết trong lồng ngực Liễu Nhiên, hừ một tiếng nói:
 
- Năm đó ngươi may mắn thắng ta một chiêu. Hôm nay ta muốn đòi lại hết thảy.
 
- Đòi lại hết thảy?
 
Liễu Nhiên bật cười, miệt thị nhìn Đế Thích Thiên:
 
- Do ngươi tấn chức Thánh cấp mới khiến lòng tin tăng vọt sao?
 
Liễu Nhiên chẳng để Đế Thích Thiên vào mắt. Hắn vẫn nắm tay Ngạo Tuyết giống như một đôi tiểu nam nữ mới yêu nhau. Nếu lúc này Nghệ Phong ở tại đây chắc chắn sẽ ghi chép lại một phen.
 
Ngạo Tuyết nghe lại lời bá khí không gì sánh nổi của Liễu Nhiên, trong lòng cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Đây chính là thái độ mà Liễu Nhiên năm đó đã miệt thị anh tài trong thiên hạ. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng ngạo khí của hắn vẫn không thay đổi.
 
- Chúng ta đi!
 
Liễu Nhiên thậm chí không để ý tới Đế Thích Thiên, hắn nói với đám người Tần Y.
 
Mấy người Tần Y hai mặt nhìn nhau, Tần Trấn cùng Tần Đường líu lưỡi không thôi, bọn họ cùng nhìn Liễu Nhiên với vẻ sùng bái đến cực điểm. Có thể coi thường một Thánh cấp như thế, không hổ là nhân vật ngưu nhất năm đó.
 
- Đứng lại! Các ngươi có thể đi, nhưng Ngạo Tuyết thì không.
 
Đế Thích Thiên sao có thể để yên cho Ngạo Tuyết rời đi.
 
Một câu nói này khiến cho Liễu Nhiên dừng bước, hắn quay người lại nhìn Đế Thích Thiên nói:
 
- Nếu như ta nhất định phải mang nàng rời đi thì sao?
 
Đế Thích Thiên hừ nói:
 
- Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh gì có thể dẫn người ra khỏi Tiên Cảnh từ trong tay ta.
 
- Cũng tốt! Nghe nói nhiều năm nay ngươi một mực bế quan, không biết có tăng tiến chút nào không. Để ta lĩnh giáo một phen.
 
Liễu Nhiên lạnh nhạt nói:
 
- Nhìn bộ dạng của ngươi, không biết tiếp được của ta mấy chiêu. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Đế Thích Thiên nghe Liễu Nhiên tuyên bố chính mình có thể tiếp được mấy chiêu, trong lòng đã sắp bạo tạc, hắn hít một hơi thật sâu nhìn Liễu Nhiên nói:
 
- Yên tâm. Ta sẽ để cho ngươi thỏa mãn.
 
Liễu Nhiên lơ đễnh, nhưng vừa mới chuẩn bị ra tay thì lông mày hắn nhíu lại. Toàn thân Ngạo Tuyết cũng cứng đờ ra không nhúc nhích, tay nàng nắm thật chặt tay hắn.
 
Liễu Nhiên nhìn về một phương hướng nói:
 
- Nếu các vị tiền bối đã tới thì hãy xuất hiện đi.
 
Một câu vừa dứt, trên hư không chợt xuất hiện hai thân ảnh, thấy vậy sắc mặt Liễu Nhiên vẫn bình thản, nhưng Ngạo Tuyết thì vô thức xiết chặt tay hắn. Hai người vừa tới chính là Thánh lão chính thức của Tiên Cảnh.
 
- Liễu Nhiên! Ngươi thật to gan, còn dám đến Tiên Cảnh ta! Ngươi thật sự cho là mình vô địch thiên hạ sao?
 
Một thanh âm già nua vang lên.
 
Liễu Nhiên thấy đối phương nói vậy, cũng không chút phật lòng, thản nhiên đáp:
 
- Bản đế đạt tới Thánh cấp, cũng có tư cách tham gia giao lưu hội. Chẳng lẽ Tiên Cảnh ngươi muốn lập quy củ đặc biệt cấm người khác đến sao? Chuyện này ở Thánh thành ta không hề xuất hiện.
 
Nghe thấy Liễu Nhiên vạch trần lớp ngụy trang của giao lưu hội, bọn họ hừ một tiếng lập tức nói:
 
- Vậy ngươi một mình xé bỏ ước định không xuất thế thì giải thích thế nào? Đừng tưởng rằng chúng ta không để ý thì ngươi thật sự phóng tay phóng chân.
 
Liễu Nhiên nghe chất vấn của bọn họ liền nhún nhún vai nói:
 
- Không có gì! Chỉ cảm giác cánh của mình cứng cáp rồi cho nên xé bỏ.
 
- Phụt…
 
Một câu nói của Liễu Nhiên thiếu chút nữ khiến cho đám người Tần Đường té ngửa tại chỗ. Cánh của mình cứng cáp rồi… Thật là bưu hãn, không hổ là sư tôn của Nghệ Phong, quả thật có mấy phần tương tự tiểu tử kia.
 
Hai Thánh lão vừa tới cũng sặc nước, lý do này khiến hai người họ không thể phản bác.
 
- Giỏi! Giỏi! Giỏi! Giỏi cho một câu cánh đã cứng cáp. Ta thật muốn xem cánh của ngươi cứng đến mức độ nào.
 
Một Thánh cấp trong đó nói.
 
Liễu Nhiên lạnh nhạt nói:
 
- Ít nhất đối mặt với sư thúc tổ ngươi, ta cũng cảm thấy đủ cứng.
 
Một câu này khiến cho sắc mặt vị Thánh cấp Tiên Cảnh cực kỳ khó coi. Hắn đã tiến vào Thánh cấp bao nhiêu năm, vậy mà còn bị Liễu Nhiên miệt thị như thế. Người này thật đúng tưởng mình là vô địch thiên hạ rồi.
 
- Hừ!
 
Đế Thích Thiên nghe thấy lời nói của Liễu Nhiên, trong lòng cũng cả giận nói:
 
- Đối phó ngươi, không cần phải sư tổ ta ra tay. Chỉ mình ta là đủ rồi.
 
- Ngươi có tin rằng chỉ trong mười chiêu Bản đế sẽ đánh bại ngươi?
 
Liễu Nhiên đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Đế Thích Thiên nói.
 
- Mười chiêu ở trong đánh bại ta?
 
Đế Thích Thiên kinh ngạc, lập tức giống như nghe thấy một chuyện cười. Hắn cười phá lên:
 
- Mười chiêu? Ha ha... Liễu Nhiên, năm đó ngươi chỉ thắng hiểm ta một chiêu. Giờ này lại dám vọng tưởng trong mười chiêu đánh bại ta sao?
 
Liễu Nhiên không để ý tới sự cười nhạo của đối phương, hắn quay đầu nhìn hai Thánh cấp Tiên Cảnh:
 
- Chúng ta đánh cược. Nếu trong mười chiêu ta đánh bại được hắn thì ta dẫn Ngạo Tuyết rời đi, đồng thời giao Nghệ Phong cho ta. Nếu ta thua, ta sẽ tiếp tục lánh đời kiếp này không ra khỏi Thánh thành một bước. Được chứ?
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.