Chương trước
Chương sau
 
U cốc này không lớn, nhưng Nghệ Phong tìm tất cả mọi nơi cũng không tìm được đồ vật khác. Qua vô số năm tháng, dược liệu ở nơi đây không ít, thậm chí còn có một ít dược liệu đã biến mất từ thời Viễn cổ.
 
Điều này khiến cho Nghệ Phong an tâm thu thập dược liệu, sau khi dạo quanh toàn bộ u cốc, những dược liệu quý hiếm đều bị Nghệ Phong càn quét không còn một mống. Nghệ Phong ngoài việc luyện chế đan dược thì chính là tu luyện Tiên Thuật.
 
Đối với tu luyện Tiên Thuật, lòng hiếu kì của hắn so với tu luyện Tinh Bạo Thương Khung còn mạnh hơn. Đối với hành vi mà người ta vẫn đánh giá là ti tiện này, Nghệ Phong rất có hứng thú.
 
Tru Tiên kiếm giống như thường ngày, biến thành hình xăm trên cánh tay của Nghệ Phong. Đối với điều này Nghệ Phong cũng không thể tránh được.
 
Thế nhưng, sau khi Tru Tiên kiếm hóa thành hình xăm, Nghệ Phong phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Đó chính là hắn không có biện pháp ra khỏi đây, bởi không thể phá được phong ấn vầng sáng bảy màu ở hạp cốc.
 
Nghệ Phong không khỏi cảm thấy đau đầu. Không có cách nào đi ra ngoài, chẳng lẽ lại phải chịu chết ở chỗ này hay sao?
 
Nghệ Phong vuốt ve Tru Tiên kiếm trên cánh tay, thế nhưng Tru Tiên kiếm vẫn yên lặng không có chút biến hóa nào.
 
Nghệ Phong nhìn phong ấn, thật không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan như vậy.
 
- Chết tiệt! Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải chặt cánh tay xuống bức Tru Tiên kiếm đi ra hay sao?
 
Nghệ Phong cười khổ nhìn Tru Tiên kiếm trên cánh tay, cảm thấy bất đắc dĩ.
 
Không có cách nào ra khỏi đây, Nghệ Phong không khỏi nghĩ đến tinh huyết của lão đầu tử, nhưng ngay cả Ngạo Tuyết đạt tới Thánh cấp cũng không phá được vầng sáng. Tuy Lão đầu tử mạnh hơn Ngạo Tuyết, thế nhưng dù sao cũng là một giọt tinh huyết mà thôi, bản thân Thánh cấp cũng vô dụng thì tinh huyết có tác dụng cái rắm ah!
 
Nghệ Phong vò đầu bứt tai. Sau khi nghĩ hết thảy biện pháp, hắn đều không tìm được cách nào thoát khốn.
 
- Mẹ nó, dùng một cái phong ấn lớn như vậy chỉ vì một khỏa linh châu sao?
 
Nghệ Phong mắng to một câu. Nhưng mà sau khi mắng xong lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy linh châu trân quý, thế nhưng đối với Viễn cổ Chí Tôn mà nói cấp độ bảo vật này không có khả năng được phong ấn một cách thận trọng như thế, nếu nói Tru Tiên kiếm ngược lại còn có thể. Thế nhưng một khỏa linh châu cùng một bộ vũ kỹ truyền thừa của Tiên Đế lại dùng phong ấn như vậy không phải là chuyện lạ sao?
 
Nghệ Phong càng nghĩ càng cảm giác thấy không đúng, hắn lại bắt đầu cẩn thận thăm dò u cốc này. Mỗi một nơi trong U cốc đều bị Nghệ Phong tìm tòi kĩ lưỡng. Thậm chí nghiên cứu cẩn thận từng li từng tí xem có phải là bị ảo cảnh quấy nhiễu hay không.
 
Tuy bản thân hắn có truyền thừa ảo cảnh, nhưng hắn có dò xét kĩ như thế nào cũng không nhìn ra có ảo cảnh.
 
Sau một hồi lâu, không tìm được gì cả khả nghi khiến cho Nghệ Phong nhíu mày không thôi. Nghệ Phong không khỏi nhớ tới lại cái hồ nhỏ duy nhất ở hạp cốc, trừ đáy hồ là chưa tìm kiếm còn tất cả những nơi khác đều đã tìm kiếm mấy lần rồi.
 
Nghĩ như vậy, thân ảnh hắn rất nhanh liền bay đến bên cạnh cái tiểu hồ thanh tịnh. Nghệ Phong không chút suy nghĩ nhảy xuống. Nếu như phong ấn có điều bí mật thì chắc chắn nó nằm ở dưới đáy hồ.
 
Đương nhiên, nếu như cả đáy hồ cũng không phát hiện ra điều gì. Một khả năng chính là vị Viễn cổ Chí Tôn này nhàm chán quá, vì thế có một thú vui thích phong ấn. Một nguyên nhân khác chính là thực lực của Nghệ Phong có hạn, không thể phát hiện bí mật mà đối phương che dấu.
 
Nghệ Phong lẻn vào trong hồ nước liền phát hiện nơi này không lớn nhưng lại sâu đến dị thường. Nghệ Phong không ngừng lặn xuống dưới, cảm giác được áp lực của nước càng lúc càng lớn, vậy mà vẫn chưa thấy đáy hồ.
 
Trọng yếu nhất chính là sau khi Nghệ Phong lặn xuống đáy hồ liền phát hiện càng xuống sâu thì nhiệt độ của nước càng lạnh. Nghệ Phong hơi vui mừng, điều này nói lên đáy hồ quả nhiên có điều cổ quái.
 
Nghĩ vậy, tốc độ của Nghệ Phong một lần nữa tăng vọt, kháng trụ áp lực lặn sâu về phía đáy hồ.
 
Với thực lực của Nghệ Phong, tự nhiên sẽ không sợ chút áp lực đó, sau một hồi lâu nhiệt độ bốn phía đã hạ thấp đến một mức độ cực kỳ khủng bố, Nghệ Phong mới có thể nhìn thấy đáy hồ.
 
Nhìn thấy đáy hồ, trong mắt Nghệ Phong mang theo vẻ mừng rỡ vô cùng. Ở nơi đó có một cánh cửa bằng đá đóng kín, thỉnh thoảng có bong bóng bay lên.
 
Nghệ Phong nhìn cánh cửa đá, không chút nghĩ ngợi khống chế lực lượng trong cơ thể mở cánh cửa đá ra. Hiển nhiên cửa đá đã trải qua gia trì đặc thù, lực lượng của Nghệ Phong đẩy thế nào cũng không thể di động nó.
 
Lực lượng trong cơ thể Nghệ Phong được sử dụng đến mức tận cùng tiếp tục mở cửa đá ra. Tuy lực lượng ở trong nước bị cản bớt rất nhiều, nhưng với lực lượng Quân cấp đỉnh phong của hắn, khi đẩy cửa đá liền phát ra những thanh âm xuy xuy.
 
Khi cửa đá phát ra những thanh âm này, Nghệ Phong trở nên hưng phấn tiếp tục đẩy. Dưới sự thôi động của Nghệ Phong, cửa đá chậm rãi mở ra. Bất quá khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là khi cửa đá được mở, không có một giọt nước nào chảy vào trong đó, dường như có một cỗ lực lượng chắn chúng lại bên ngoài.
 
Nghệ Phong thấy cửa đá đã mở một lỗ hổng có thể thông qua, thân ảnh hắn lóe lên tiến vào bên trong. Dưới lực lượng của Nghệ Phong tầng phòng hộ lực lượng nơi này lập tức bị đột phá.
 
Đi vào bên trong, Nghệ Phong chứng kiến một tòa cung điện hiện rõ phong cách cùng khí tức cổ xưa. Cung điện này không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn so với bất kì cung điện nào hắn đã từng thấy qua. Chỉ có điều, kiến tạo một tòa cung điện như vậy ở đáy hồ đủ khiến Nghệ Phong kính nể không thôi.
 
Nghệ Phong tiến vào bên trong cung điện, một khắc khi Nghệ Phong bước vào đại sảnh thì một đạo ánh sáng lóa mắt ập tới trước mặt. Nghệ Phong định thần nhìn, bên trong đại điện, khắp nơi đều là vàng bạc tài bảo, bảo thạch phỉ thúy, hết thảy có những màu sắc rực rỡ chói mắt. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nghệ Phong nhìn châu quang bảo khí khắp đại điện, ánh mắt cũng có chút đau nhức. Không thể không thừa nhận, cho dù tiền tài đối với Nghệ Phong không chút khái niệm, nhưng khi chứng kiến nhiều như thế, cũng không nhịn được có cảm giác tim mình đập thình thịch.
 
Nghệ Phong hít sâu một hơi, lách mình bước qua đống châu quang bảo khí tiến vào trung ương. Tiện tay cuốn mấy viên phỉ thúy mang khí tức lạnh buốt, Nghệ Phong nghĩ thầm tặng cho Điệp Vận Du cũng không tệ.
 
Nghệ Phong chọn lựa một ít đồ trong đống trân phẩm, cho vào giới chỉ, thầm nghĩ có nên dùng tới Nạp Linh giới vận chuyển hay không.
 
Nghệ Phong tiếp tục đi về phía trước, nhưng ngay lập tức liền dừng lại, ở trước mặt của hắn có từng dãy giá sách. Ở trên giá sách có một số quyển trục với phong cách cổ xưa. Nhìn những quyển trục này, trong lòng Nghệ Phong cảm thấy nao nao, hắn lập tức mở ra nhìn xem.
 
Nghệ Phong phát hiện đại đa số chúng là vũ kỹ, thậm chí trận pháp cũng không thiếu. Đương nhiên, các loại sách khác cũng không ít.
 
Nghệ Phong nhìn những quyển trục sắp xếp thành hàng này, lập tức Nghệ Phong ném ngay những khối vàng bạc châu báu ra ngoài, so với những thứ đó, hiển nhiên những quyển trục trước mắt còn trân quý gấp bội. Mà ở nơi này có số lượng rất nhiều.
 
Nhìn từng dãy quyển trục, Nghệ Phong không nhịn được thở nhẹ ra một hơi, áp chế cảm giác xúc động đang dâng lên.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.