Chương trước
Chương sau
 
Sau khi điều tra một phen, Nghệ Phong vội vàng ôm Yêu Hậu đặt nàng nằm lên trên một tảng đá lớn, kim châm không ngừng đâm vào các yếu huyệt trên người nàng. Các loại đan dược, dược dịch rót vào cơ thể Yêu Hậu, đồng thời đấu khí của Nghệ Phong mạnh mẽ tuôn ra tiến vào cơ thể nàng trấn áp những luồng năng lượng đang bạo động.
 
Làm xong hết thảy những điều này, sắc mặt của Yêu Hậu mới dễ nhìn hơn một chút.
 
Nghệ Phong nhìn biểu tình oán hận của Yêu Hậu, không khỏi cười ngượng ngùng không dám nói gì. Lại nói tiếp đây cũng là lỗi của hắn, trong cơ thể Yêu Hậu vốn là có lấy một cái phong tỏa, mà Yêu Hậu vì muốn đột phá phong tỏa của Nghệ Phong mới dẫn tới kích động phong tỏa vốn có trong cơ thể nàng, khiến năng lượng trùng kích làm nàng bị thương.
 
Thời điểm khi Nghệ Phong phong tỏa thực lực Yêu Hậu cũng thấy phong tỏa này, nhưng lúc đó hắn hơi đâu mà nghĩ nhiều như vậy.
 
Chỉ là lúc này Nghệ Phong đã tinh tường năng lượng đang phong ấn Yêu Hậu, nó là năng lượng của Thánh Ngọc Thạch. Thậm chí Nghệ Phong không cần nghĩ cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Nhất định là Yêu Hậu tham lam hấp thu rất nhiều năng lượng Thánh Ngọc Thạch mới phải phong ấn chúng lại.
 
- Cái kia, lần này tuyệt đối là sai lầm.
 
Nghệ Phong thấy Yêu Hậu trợn trừng mắt nhìn hắn thì ngượng ngùng nói.
 
Yêu Hậu bực bội, nhớ tới mình vừa mới bị Nghệ Phong đánh vào chỗ đó, trên mặt nàng thoáng hiện vẻ đỏ ửng nhìn càng thêm kiều diễm. Chỉ có điều, nhớ tới một màn kia, giữa hai chân nàng lại có chút ướt át.
 
- Cút!
 
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong quát to một tiếng, dường như nàng không dám đối mặt Nghệ Phong.
 
Đối mặt với sự tức giận của Yêu Hậu, Nghệ Phong không ngoài ý muốn chút nào, hắn nhìn nàng một lúc rồi nói:
 
- Ta cút đi cũng được, bất quá thương thế của nàng sợ là không người nào trị được? Còn năng lượng của Thánh Ngọc Thạch, nếu xung động phong tỏa một lần nữa thì nàng sẽ mất mạng đó.
 
Nghe được câu này, Yêu Hậu trầm mặc hồi lâu. Nàng tự nhiên hiểu rõ ý của Nghệ Phong. Đây cũng là nguyên nhân lần này nàng đến Thánh Địa, chính là để tìm Tam trưởng lão giải quyết phiền toái này. Chỉ có điều sau khi đến Thánh Địa mới được biết Tam trưởng lão đã bế quan, lúc này nàng liền nghĩ đến việc ngâm mình trong suối nước nóng. Ai ngờ ở chỗ này, tiểu hài tử luôn bị nàng khi dễ lại bắt nạt ngược lại nàng.
 
- Chẳng lẽ ngươi có thể giúp ta giải quyết hay sao?
 
Yêu Hậu cố gắng khống chế mình không được hồi tưởng lại một màn vừa rồi. Đương nhiên, nàng cũng không ôm có hi vọng việc Nghệ Phong có khả năng giải quyết phiền toái này cho nàng. Mặc dù biết Nghệ Phong là Y sư bát giai, nhưng phiền phức này không phải là Y sư bát giai có thể giải quyết.
 
Nghệ Phong nhún nhún vai đáp:
 
- Đương nhiên!
 
Y sư bát giai tự nhiên không chữa trị được, trừ phi là sử dụng biện pháp giống của Thi Đại Nhi, nhưng nếu làm như vậy đoán chừng Yêu Hậu thật sự sẽ xuất động toàn bộ lực lượng tông môn tiêu diệt hắn. Nhưng nếu không thể dùng biện pháp này, Nghệ Phong chỉ đành dùng phối hợp giữa Ngũ Hành cùng y thuật cùng xử lý, không thể không giải quyết, chỉ có điều hơi phiền phức mà thôi.
 
- Ngươi làm được?
 
Yêu Hậu nghi ngờ hỏi.
 
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
 
- Nam nhân không thể nói không được.
 
- Phi!
 
Sắc mặt Yêu Hậu có chút ửng đỏ, nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong rồi nói:
 
- Vậy ngươi thử xem.
 
Nghệ Phong không nói nhảm nữa, bắt đầu dùng Ngũ Hành ôn nhuận chữa trị thương tổn trong cơ thể Yêu Hậu.
 
Chỉ có điều tuy phong tỏa chưa triệt để mở hết, nhưng thỉnh thoảng vẫn có năng lượng của Thánh Ngọc Thạch phát ra. Điều này khiến cho Nghệ Phong cảm giác có chút đau đầu, tuy hắn có thể chữa trị thương thế, thế nhưng năng lượng của Thánh Ngọc Thạch xuất hiện một lần sẽ khiến đấu khí trong cơ thể nàng bạo động một lần dẫn tới trọng thương. Nếu không thể triệt để phong tỏa, giải quyết phiền toái của Thánh Ngọc Thạch thì thương thế của Yêu Hậu vĩnh viễn không thể chữa khỏi, mà còn nặng thêm.
 
Nghĩ vậy, năng lượng Ngũ Hành trong cơ thể Nghệ Phong tiến vào trong đó, trợ giúp Yêu Hậu phong tỏa cỗ năng lượng này. Chỉ khi Nghệ Phong phong tỏa được thì năng lượng Thánh Ngọc Thạch mới không xuất hiện bạo động nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Điều này cũng không khiến Nghệ Phong buông lỏng, hắn nói với Yêu Hậu:
 
- Tạm thời nàng không nên dùng đấu khí nữa. Bằng không, năng lượng Thánh Ngọc Thạch tiếp tục bạo động ngay cả ta cũng không thể cứu được.
 
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong với vẻ hoài nghi, nàng lập tức nở nụ cười Hi hi:
 
- Ngươi không phải là sợ ta đánh ngươi nên cố ý nói như thế chứ.
 
Nghệ Phong hơi xấu hổ, tuy hắn nói khoa trương một ít, nhưng lại có một nửa là thật, chỉ cần vận dụng một chút đấu khí thôi quả thật có thể phá tan phong tỏa. Dù sao thì phong tỏa của Nghệ Phong không thể tiếp tục duy trì quá lâu, điều này rất giống Yêu Hậu vừa ly khai Nghệ Phong, không có đấu khí của hắn trợ giúp thì năng lượng Thánh ngọc thạch có thể đột phá phong tỏa.
 
Đương nhiên, Nghệ Phong sẽ không thừa nhận hắn đang nói dối. Hắn nói rất chân thành:
 
- Ta chưa bao giờ gạt người.
 
Yêu Hậu cười Hi hi nói:
 
- Ta ngược lại có một biện pháp, ngươi muốn nếm thử một chút hay không?
 
- Biện pháp gì?
 
Nghệ Phong hỏi.
 
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong cười hì hì nói:
 
- Lần trước Đại Nhi cũng hấp thu không ít năng lượng Thánh Ngọc Thạch, nhưng nàng lại không có một chút sự tình gì, còn bởi vậy mà thực lực đại tăng. Ngươi nói, chúng ta dùng biện pháp này có được không?
 
Đáy lòng Nghệ Phong rất muốn nói được. Thế nhưng, Nghệ Phong biết rõ chỉ cần hắn nói được thì Yêu Hậu sẽ triệt để nổi bão.
 
- Biện pháp gì? Sao ta lại không biết?
 
Nghệ Phong nhìn Yêu Hậu với vẻ rất hồ nghi hỏi.
 
Yêu Hậu cười Hi hi nói:
 
- Ngươi phải hiểu rõ chứ? Bỏ qua cái thôn này là không còn khách điếm nữa đâu.
 
Vẻ mặt Yêu Hậu mỉm cười giống như đang nói thật. Điều này khiến cho trong lòng Nghệ Phong hung hăng vật lộn một phen, thật lâu sau hắn mới nói với giọng điệu rất chân thành:
 
- Ta thật sự không biết là biện pháp gì. Nàng muốn ta phải nói như thế nào?
 
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong, lập tức nở nụ cười:
 
- Ngươi đã bỏ qua một cơ hội. Bất quá, ta rất chân thành nói cho ngươi biết. Bổn Hậu vừa rồi không nói giỡn, rất chân thực nha.
 
- Thật sự?
 
Nghệ Phong hồ nghi hỏi.
 
- Đương nhiên, ta thề những gì ta vừa mới nói là sự thật.
 
Yêu Hậu dáng tươi cười như trước.
 
Nghe được câu này, Nghệ Phong đúng là khóc không ra nước mắt. Hắn nhìn Yêu Hậu thật lâu rồi hỏi:
 
- Chúng ta có thể trở về khách điếm đó được không?
 
- Hi hi...
 
Dáng vẻ tươi cười của Yêu Hậu vang lên ở suối nước nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghệ Phong, nhìn tới nỗi khiến Nghệ Phong không khỏi chột dạ.
 
- Điều này...
 
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Yêu Hậu, lập tức nói với giọng rất chân thành:
 
- Trong khoảng thời gian này nàng hãy đi theo ta đi, muốn xử lý toàn bộ năng lượng Thánh Ngọc Thạch của nàng có chút phiền phức.
 
- Được!
 
Yêu Hậu như một tiểu nữ hài ngây thơ, đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
 
Mặc dù Nghệ Phong có một dự cảm không tốt, nhưng nghĩ đến Yêu Hậu không thể thi triển đấu khí, hắn cũng không có cái gì phải sợ.
 
- Ừ! Mặc dù có chút phiền toái, nhưng nhất định ta có thể giúp nàng giải quyết được.
 
Nghệ Phong nói.
 
Yêu Hậu biết rõ Nghệ Phong không nói đùa vào lúc này, nàng gật nhẹ đầu, lộ ra dáng vẻ ngọt ngào tươi cười nhìn Nghệ Phong, dịu dàng nói:
 
- Người ta nhờ cả vào ngươi.
 
Thấy Yêu Hậu như thế, Nghệ Phong nhịn không được rùng mình một cái. Không ngừng đề tỉnh chính mình, nữ nhân này là Yêu Hậu ăn thịt người không nhả xương. Là bách biến ma nữ, sư tôn của tiểu ma nữ, tuyệt đối không thể bị bề ngoài của nàng mê hoặc.
 
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt kiều diễm của nàng, hắn có chút hối hận vì đã nói sẽ trị liệu cho Yêu Hậu, nữ nhân này không chỉ là đẹp, hơn nữa còn rất yêu dị.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.