Chương trước
Chương sau
 
Sau khi Nghệ Phong tạ ơn Hạo Thiên, khách sáo vài câu liền rời đi tiến nhập phòng. Hạo Thiên nhìn bóng dáng Nghệ Phong, quay về phía bốn người tùy tùng nói:
 
- Hạo lão, thật thiệt thòi cho các ngươi.
 
Hạo lão dẫn đầu cười cười lắc đầu nói:
 
- Không sao! Thiếu gia thực sự tinh tương, thanh niên này rất đáng để người kết giao.
 
Tiểu cô nương đứng bên cạnh nghe câu này, kinh ngạc nhìn hướng Nghệ Phong rời đi, lập tức nghiêng nghiêng đầu nói:
 
- Không đẹp trai, phong độ bằng Hạo Thiên ca ca, thực lực chắc chắn kém xa Hạo Thiên ca ca. Đâu có gì đáng để các ngươi coi trọng a?
 
Hạo lão cười cười, trong mắt tiểu thư, e là nam nhân trên đời này không ai có thể vượt qua Hạo Thiên thiếu gia.
 
Hạo Thiên cười cười nhìn tiểu cô nương kia nói:
 
- Tuy rằng ta không nhìn thấu thực lực của hắn. Thế nhưng cổ khí chất thản nhiên ung dung này, không phải người bình thường có thể sở hữu. Hơn nữa, trước mặt chúng ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, điều này không phải người bình thường có thể làm được. Dưới khí tức của chúng ta, nếu như người thường tuyệt đối không thể thản nhiên như vậy.
 
Nghe câu này, tiểu cô nương kia bĩu môi phản đối. Quay đầu nhìn về phía Hạo Thiên, khóe miệng nhếch lên tươi cười ngọt ngào, nàng luôn luôn yêu mến Hạo Thiên ca ca.
 
... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Đương nhiên Nghệ Phong không biết bọn họ nghị luận, khi tiến nhập phòng, Nghệ Phong bắt đầu tiến hành luyện chế đan dược. Nghệ Phong thu lượm được không ít đan dược, đặc biệt thời gian tiêu diệt Mặc gia, Thiên Nghịch và Yên Hậu tặng một ít dược liệu Mặc gia tích lũy cho hắn. Bọn họ đều biết, những diệc liệu này tặng Nghệ Phong có thể phát huy công hiệu tới mức cực đại, dù sao bọn họ không phải y sư bát giai. Hơn nữa trong khoảng thời gian thu lượm, quả thực đạt được không ít dược liệu cao cấp.
 
Luyện chế được vô số đan dược thất giai, đan dược bát giai cũng không thiếu. Đáng tiếc chính là, y thuật của Nghệ Phong chỉ là bát giai trung cấp, luyện chế đan dược cao nhất cũng chỉ có thể là đan dược bát giai trung cấp, hơn nữa xác suất thành công cực thấp.
 
Bất quá, tỷ lệ luyện chế đan dược bát giai thực ra có năm phần thành công. Lúc này mới khiến trong lòng Nghệ Phong cảm thấy cân bằng.
 
Thời gian ba ngày, Nghệ Phong luyện chế đan dược trong phòng. Hạo Thiên đã vài lần mời Nghệ Phong tới cùng dùng cơm, Nghệ Phong cũng không từ chối. Đồng thời, bọn họ quanh co tìm hiểu sư môn của Nghệ Phong, bất quá, ngay cả tên Nghệ Phong cũng nói với bọn họ là Phong Dật. Bọn họ há có thể tìm hiểu được.
 
Hạo Thiên không dò xét được, đành phải bỏ qua. Bất quá, thỉnh thoảng nói chuyện với Nghệ Phong, mỗi câu nói của Nghệ Phong luôn luôn khiến hắn cảm giác chính mình hiểu được điều gì đó. Điều này khiến Hảo Thiên càng cảm thấy Nghệ Phong không tầm thường.
 
Nghệ Phong đối với thanh niên này cũng có hảo cảm, Hạo Thiên không phải loại đệ tử thế gia thích gây sự, cử chỉ hành động thường ngày rất có phong độ. Thảo nào có thể mê hoặc tiểu cô nương bên cạnh đến thần hồn điên đảo.
 
Bất quá, tiểu cô nương này đối với Nghệ Phong không quá ấn tượng, mỗi lần nói chuyện phiếm, luôn luôn đứng về phía Hạo Thiên, đương nhiên Nghệ Phong không so đo với hành động này của đối phương.
 
- Phong Dật, lần này ta muốn tham gia đấu giá, ngươi muốn đi cùng hay không?
 
Hạo Thiên quen biết Nghệ Phong ba ngày này, càng có nhiều thiện cảm đối với Nghệ Phong.
 
Có mộc tủy dịch tại sàn bán đấu giá, đương nhiên Nghệ Phong sẽ đi. Thấy Hạo Thiên mời, Nghệ Phong gật đầu cười nói:
 
- Ta đang có ý này.
 
Tiểu cô nương Dương Linh nghe vậy, vỗ vỗ tay cười nói:
 
- Vậy tốt quá, chúng ta ma đi thôi. Sàn đấu giá bắt đầu rồi.
 
Tuy Dương Linh nghĩ Nghệ Phong kém xa Hạo Thiên, thế nhưng không ghét Nghệ Phong. Thấy Nghệ Phong đồng ý, trong lòng có chút vui mừng.
 
- Ha ha, hóa ra Phong huynh cũng hứng thú với sàn bán đấu giá.
 
Hạo Thiên cười nói.
 
- Trong đó tồn tại vật phẩm có chút tác dụng đối với ta.
 
Nghệ Phong đáp.
 
Dương Linh thoáng liếc nhìn Nghệ Phong, đột nhiên nói:
 
- Phong Dật, ngươi mang theo nhiều tiền hay không? Vật phẩm tại sàn bán đấu giá này đều là tinh phẩm, nếu như thiếu tiền, ngươi không cạnh tranh giá được.
 
Dương Linh thấy Nghệ Phong không giống người có tiền, nói.
 
Nghe Dương Linh nói, Nghệ Phong nhún nhún vai không giải thích.
 
Hạo Thiên thấy Nghệ Phong như vậy, cười khổ nói:
 
- Dương Linh như vậy, Phong huynh đừng để ý. Vả lại, trên người tiểu đệ có một chút vật phẩm.
 
Nghe Hạo Thiên nói, Nghệ Phong biết Hạo Thiên cũng suy nghĩ giống như Dương Linh. Bất quá Nghệ Phong biểu hiện uyển chuyển thêm một chút, Nghệ Phong cười cười không giải thích, ba ngày này luyện chế đan dược, tuy thất bại không ít, thế nhưng thành công không ít.
 
- Phong Dật, không sao, nếu như ngươi không có tiền. Bản tiểu thư cho ngươi mượn.
 
Dương Linh vỗ vai Nghệ Phong nói.
 
- Đa tạ.
 
Nghệ Phong quay về phía Dương Linh chắp tay cảm ơn.
 
Dương Linh lắc đầu, lập tức quan sát Nghệ Phong một hồi nói:
 
- Ngươi quá gày gò một chút, bằng không ta giới thiệu một đại mỹ nữ cho ngươi. Bất quá, ngươi như vậy, ngay cả ta đều chướng mắt, nàng nhìn ngươi lại càng chướng mắt.
 
- Ha ha...
 
Nghệ Phong nghe Dương Linh nói những lời này, phá lên cười ha hả nói:
 
- Đa tạ, không cần. Ta nghĩ ta sống một mình rất tốt.
 
Dương Linh nghe Nghệ Phong nói liền bĩu môi, thầm nghĩ nam nhân nào không thích mỹ nữ. Hạo Thiên ca ca của nàng đôi khi còn vụng trộm ah!
 
Dương Linh thấy Nghệ Phong như vậy, khua khua tay phản ứng lại Nghệ Phong, cảm thấy chẳng lẽ Hạo Thiên ca ca nhìn lầm. Người như vậy làm sao có thể là người đặc biệt. Đám nam nhân trong tông môn còn ưu tú hơn hắn, so với Hạo Thiên lại càng kém xa.
 
Đối với Dương Linh, Hạo Thiên không biết làm thế nào, thấy Dương Linh rốt cục dừng lại, hắn thở dài quay về phía Nghệ Phong nói:
 
- Phong huynh, đi thôi.
 

 
Mọi người rời khỏi khách sạn, đi về phía sàn bán đấu giá. Rất nhanh, mọi người chạy tới vây quanh sàn bán đấu giá. Bất quá, tại nơi cách sàn bán đấu giá không xa, đám người Hạo Thiên đột nhiên dừng lại. Ánh mắt có chút âm trầm chăm chú nhìn về phương hướng nào đó.
 
Dương Linh tùy ý nhìn theo, miệng nhỏ thì thầm nói:
 
- Thực xui xẻo, cư nhiên đụng phải con chuột chết này.
 
- Ha ha! Hạo Thiên tiểu đệ, đã lâu không gặp?
 
Một đám người từ phía xa xa trông thấy Hạo Thiên, cười ha hả quay về phía Hạo Thiên hô lớn.
 
- Túc Âm, đã lâu không gặp?
 
Hạo Thiên khôi phục chút tâm tình, quay về phía thanh niên chào hắn đáp lại.
 
Nghệ Phong theo ánh mắt Hạo Thiên nhìn lại, một nam tử tướng mạo tuấn tú, nhưng nhãn thần có chút u lạnh đi tới, niên kỷ của hắn so với Nghệ Phong và Hạo Thiên nhiều hơn một chút, thực lực cũng đạt tới Á Quân.
 
- Ôi! Dương Linh muội tử cũng ở đây ah. Ngày hôm nay có muốn tiếp ca ca một hồi hay không?
 
Túc Âm cười hắc hắc nói.
 
Nghe câu này, sắc mặt Dương Linh đại biến. Ngay cả Hạo Thiên vừa nãy còn làm ra vẻ nhã nhặn ôn tồn, sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm, quay về phía Túc Âm hừ lạnh nói:
 
- Túc Âm, miệng ngươi sạch sẽ một chút.
 
Khó trách Hạo Thiên nổi giận như vậy, bất kể là ai đi nữa, nếu như nữ nhân của chính mình bị trêu ghẹo đều không thể kìm lòng.
 
Nghệ Phong thoáng liếc nhìn Hạo Thiên, đứng một bên không nói gì thêm. Nghệ Phong thầm nghĩ, nếu như là chính mình, trước hết sẽ bẻ gãy chân người này. So với Nghệ Phong, Hạo Thiên thực sự quá nhân từ.
 
Thế nhưng, chuyện tình của đối phương Nghệ Phong không muốn nhúng tay vào. Mặc dù Nghệ Phong đối với Hạo Thiên rất có thiện cảm.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.