Chương trước
Chương sau
 
Nghệ Phong cố gắng chịu đựng đau nhức kịch liệt, năng lượng trong cơ thể không ngừng hội tụ vào lòng bàn tay. Ba viên Phệ Châu được vận dụng tới mức cùng cực, nhìn qua đầu Long Hùng trắng như tuyết trước mặt, trái tim Nghệ Phong đập nhanh hơn. Hiển nhiên Long Hùng không có hứng thú với ba người Ly Thủy, ánh mắt của nó chỉ tập trung lên trên người Nghệ Phong, trong ánh mắt chất chứa sự hung tàn cùng giận dữ, tựa hồ muốn xé xác hắn ra mới hả dạ.
 
Long Hùng tửng bước từng bước tiến về phía Nghệ Phong, mỗi lần bước chân nó hạ xuống, Nghệ Phong lại cảm thấy thân thể bị chấn động một lần, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi. Hiển nhiên đối với Nghệ Phong, Long Hùng đã nổi lên sát tâm, nó giơ cao hùng chưởng cực lớn, hiển nhiên muốn đập Nghệ Phong thành bánh thịt phát tiết nộ khí trong lòng. Nghệ Phong hung ác, Phệ Linh Nộ Bạo hình thành trên tay, chuẩn bị ném về phía đối phương. Cho dù có chết, hắn cũng phải khiến đối phương trả một cái giá thật lớn. Đúng lúc Nghệ Phong cùng Long Hùng chuẩn bị xuất thủ, một tiếng rồng ngâm cực lớn chợt vang lên. Tiếng ngâm này tựa như cửu thiên huyền lôi, khiến toàn bộ không gian bốn phía chấn động.
 
Dưới tiếng rồng ngâm này, Nghệ Phong chấn động, huyết khí cuồn cuộn. Mà khiến hắn trợn trừng mắt chính là, Long Hùng vốn còn cao cao tại thượng, sau khi nghe được tiếng ngâm này, không ngờ quỳ rụp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy. Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn về phương hướng phát ra tiếng ngâm, lập tức biến thành ngốc trệ. Thứ phát ra tiếng rồng ngâm chính là Yêu Ngọc đã hóa thành khổng lồ, lớn đến hơn mười trượng.
 
Ngao... Ngao...
 
Dưới tiếng gầm thét không ngừng của Yêu Ngọc, Long Hùng lại càng thêm run rẩy, nằm rạp trên mặt đất, ngay cả ngón tay cũng không dám cử động. Nghệ Phong sững sờ chứng kiến cảnh tượng này, hắn cũng không biết dưới tiếng gầm thét giận dữ này, nơi sóng âm có thể truyền đến, bất kể loại ma thú nào thực lực đạt tới một cấp độ nhất định đều cúi người nằm rạp trên mặt đất, không dám cử động một chút nào.
 
Ngao... Ngao…
 
Lại thêm một tràng rồng ngâm nữa, thân thể Long Hùng vốn không chỉ thay đổi một lần, sau đó mới run run đứng dậy, cung kính hướng về phía Nghệ Phong đi tới. Nghệ Phong chứng kiến Long Hùng tiến về phía này, khẽ giật mình. Vừa định ném ra Phệ Linh Nộ Bạo, nhưng chứng kiến giờ phút này Long Hùng không có một chút địch ý nào, lúc này mới thoáng buông lỏng cảnh giác. Khiến đám người Ly Thủy trợn mắt há hốc mồm chính là, Long Hùng vừa nãy vốn còn đang diễu võ dương oái, lúc này lại cẩn thận nâng Nghệ Phong dậy, sau đó nhìn về phía Yêu Ngọc trên hư không cung kính nói.
 
- Chủ nhân! Ta sai rồi, ta cứ tưởng ngài bị hắn ăn thịt!
 
Long Hùng cảm thấy cực kỳ ủy khuất, vốn nó định vì chủ nhân báo thù. Ai ngờ rằng nhân loại này cùng chủ nhân có quan hệ mật thiết đến như vậy. Đồng thời, nói mới hiểu được lạc ấn in dấu trong linh hồn kinh khủng đến bực nào. Tuy rằng nó phát giác ra thực lực chủ nhân rất yếu, nhưng mà uy áp sâu trong linh hồn kia lại khiến nó không có một chút ý nghĩ dám phản kháng nào. Chỉ cần một tiếng rồng ngâm, đã khiến toàn bộ lực lượng của nó bị đánh xơ xác, nó không có cách nào tích tụ năng lượng, cho dù là một tia.
 
Chỉ là nó không biết, một tiếng chủ nhân này khiến đám người Ly Thủy, Nghệ Phong trợn mắt, ngốc trệ tại chỗ. Người nào người nấy sững sờ nhìn chằm chằm về phía Yêu Ngọc đã hóa thành long xà trên hư không.
 
Tồn tại mạnh như thế, không ngờ lại gọi Yêu Ngọc là chủ nhân, như vậy....
 
Nghệ Phong lắc lắc đầu, không có cách nào tưởng tượng ra thân phận của Yêu Ngọc, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
 
- Cái này, vị huynh đệ. Vừa rồi là ta sai. Taxin lỗi ngươi.
 
Long Hùng ngượng ngùng nhìn về phía Nghệ Phong nói. Nó nhìn ra, chủ nhân cùng người thanh niên bị nó đánh trọng thương có quan hệ vô cùng mật thiết. Nghệ Phong cổ quái nhìn Yêu Ngọc, tắt tiếng không biết nói cái gì.
 
Long Hùng thấy Nghệ Phong tựa hồ không có ý tứ bỏ qua, lập tức khẩn trương nói.
 
- Vị huynh đệ, chuyện này cũng khó trách ta. Vốn là ta phát hiện được trên người ngươi có một tia khí tức của chủ nhân, nhưng mà ngươi lại nói ăn thịt ngài, cho nên ta mới....
 
Nghe được lời này, Nghệ Phong mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Long Hùng bị Yêu Ngọc hấp dẫn đến. Nói như vậy, quả thực là không thể trách nó. Lúc này, Yêu Ngọc cũng hóa thành một con rắn, hạ xuống bờ vai Nghệ phong, nhẹ nhàng cọ vào mặt hắn. Ý bảo Nghệ Phong không nên cùng Long Hùng so đo. Long Hùng chứng kiến Nghệ Phong tựa hồ vẫn không có ý tứ bỏ qua, trong lòng đã không dứt hoảng sợ. Nếu chủ nhân đến trước mặt những lão gia hỏa kia tố cáo chuyện này, hắn không bị lột da mới là lạ?
 
- Chủ nhân!
 
Long Hùng cơ hồ là đắng chát nghiêm mặt nhìn Yêu Ngọc.
 
Yêu Ngọc nhìn Nghệ Phong, lắc lắc đầu. Nghệ Phong đối việc Long Hùng xin tha chỉ khẽ cười, đương nhiên hắn không có khả năng làm chuyện gì với Long Hùng. Chuyện này vốn chỉ là hiểu lầm, lòng dạ Nghệ Phong còn chưa hẹp hòi đến mức kia, huống hồ, thực lực của hắn còn kém Long Hùng rất xa.
 
- Long Hùng huynh đệ gọi ta Nghệ Phong là được.
 
Lời này lập tức khiến Long Hùng thở phào một hơi.
 
- Chủ nhân ngài đã trở về thì hãy cùng ta đi gặp các trưởng lão!
 
Long Hùng thỉnh cầu nói. Vừa nghe thấy lời này, Yêu Ngọc lập tức gầm lên một tiếng, dưới tiếng gầm này sắc, mặt Long Hùng đại biến, tựa hồ như muốn khóc.
 
- Chủ nhân, nếu ngài không quay về. Đám lão bất tử kia sẽ lột da Long Hùng mất.
 
Khó trách Long Hùng như thế. Năm đó, sau khi Yêu Ngọc biến mất, bọn họ gần như đã lật tung toàn bộ Thánh thành, nhưng vẫn không tìm ra, chuyện này khiến bọn họ vô cùng lo lắng. Vất vả lắm Long Hùng mới tìm được Yêu Ngọc, nhưng chủ nhân không muốn quay về, hắn không có cách nào báo cáo kết quả.
 
Ngao...
 
Lại một tiếng gầm, ánh mắt Long Hùng sáng ngời, lập tức nhìn Yêu Ngọc nói.
 
- Chủ nhân, ý của ngài là bảo ta cùng ngài rời đi?
 
Lời này khiến Long Hùng triệt để hưng phấn. Nó sớm đã không muốn lưu lại tại Ám vực thêm nữa. Nhưng mà, suy nghĩ một chút, Long Hùng lại không khỏi mờ mịt.
 
- Chủ nhân, ngài không biết, chúng ta cùng các người bất đồng. Nếu chúng ta rời xa Ám vực, vừa tiến ra ngoại giới lập tức sẽ bị cấm chế đánh tan thành mây khói.
 
Yêu Ngọc bĩu một khinh thường một tiếng. Cũng không nói gì, thân thể lập tức biến lớn, phun ra từng ngụm năng lượng. Dưới động tác này, hư không xuất hiện một dấu vết kỳ dị. Đồng thời cùng lúc này, trên người Long Hùng cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết hằn trên làn da. Long Hùng nhìn qua những dấu vết xuất hiện trên người, bất đắc dĩ lắc đầu. Đây chính là cấm chế truyền thừa từ thời viễn cổ, cho dù nó chết cũng sẽ truyền lại trên người con cháu. Những thứ này là do tổng tông truyền thừa xuống. Cũng bởi vì cấm chế này, nó vĩnh viễn không được phép dời Ám vực.
 
Yêu Ngọc nhìn thoáng qua cấp chế, đột nhiên mở miệng khẽ hút. Dưới cái hút này, toàn bộ cấm chế lập tức ùa tới miệng của nó, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ cấm chế trên người Long Hùng đều đã bị Yêu Ngọc thôn phệ. Chứng kiến một màn này, Long Hùng hơi sững sờ, lập tức nhảy dựng lên cười lớn, toàn bộ không gian tràn ngập tiếng cười của nó. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Chủ nhân, chúng ta đi.
 
Giờ phút này, Long Hùng đã hoàn toàn quên đi những lão gia hỏa trong miệng của nó.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.