Chương trước
Chương sau
 
- Quân cấp không thể tùy ý ra tay, đó là điều kiện năm đó sư tôn ngươi cố ý yêu cầu!
 
Thiên Nghịch đột nhiên nói.
 
Một câu nói này, để Nghệ Phong cũng phải trầm tư suy nghĩ. Sợ là năm đó lão đầu tử bị ép lánh đời cho nên cực kỳ không cam lòng. Hắn muốn bồi dưỡng một để tử nữa dẫn Tà Tông xuất thế. Mà mỗi cử động của hắn đều bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Nếu như hắn có đệ tử, sợ là sẽ bị rất nhiều người chú ý tới. Định ra ước định này, chính là vì chuẩn bị không gian lớn cho đệ tử hắn phát triển.
 
- Ước định này có tác dụng đối với chúng ta hay không?
 
Nghệ Phong hỏi.
 
- Không! Đây là chuyện của đồng lứa với sư tôn ngươi! Bất quá, chỉ cần có thể đạt được Quân cấp, đại đa số đều là người đồng lứa với sư tôn ngươi, cho nên ước định này ngang với việc ước thúc Quân cấp.
 
Thiên Nghịch nói.
 
Nghệ Phong gật đầu, tuy rằng còn rất nhiều điều hắn chưa rõ. Ví dụ như, vì sao lão đầu tử có thể diệt được Thiên Xà Cung?
 
- Xem ra, ước định của thế lực siêu cấp khác ước định của đám lão đầu tử rồi!
 
- Thực lực của ngươi đề cao rất nhanh, cư nhiên đạt tới bát giai?
 
Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch cười nói.
 
- Sát Lâu lấy toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng ta. Chỉ đạt được bát giai, đám lão gia kia rất không vui!
 
Giọng điệu của Thiên Nghịch vẫn rất lãnh khốc. Đáy lòng lại hiện lên những dằn vặt phải thừa nhận trong Sát Lâu, mặc kệ là Sát Lâu truyền thừa, hay đám lão quái mạnh mẽ tẩy tủy phạt gân giúp hắn, đều dằn vặt vô cùng. Đặc biệt liên quan đến ám sát thuật, mỗi ngày hắn đều bị đâm trên vạn kiếm.
 
Thời gian ngắn ngủi mấy năm, hắn lại giống như trải qua mười năm của người bình thường, thậm chí vài chục năm.
 
- Ngươi cho ta một kim tệ!
 
Thiên Nghịch đột nhiên giơ tay ra nói Nghệ Phong.
 
- Làm gì?
 
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
 
- Sát Lâu không làm chuyện không công!
 
Thiên Nghịch lãnh khốc nói.
 
Một câu này, để khóe miệng Nghệ Phong hung hăng co quắp lên, Nghệ Phong cố nén lại ý nghĩ hung hăng đánh đấm tên hỗn đản này, lấy ra hai kim tệ vứt cho Thiên Nghịch nói:
 
- Một cái còn lại tiền boa!
 
Thiên Nghịch gật đầu, thu hồi kim tệ vào trong không gian giới chỉ.
 
Kim Phú thấy ánh mắt Kim Nghịch và Nghệ Phong chuyển về phía hắn, lập tức nhìn thoáng qua Mặc Quân, lại nhìn vị Á Quân trong tông môn kia. Bởi vì Nghệ Phong phá trận, lực lượng của hắn bỗng chốc bị hút sạch, căn bản không còn năng lực tái chiến.
 
Lấy hai người bọn họ, căn bản không có phần thắng khi đối mặt với đám người Nghệ Phong, đặc biệt lúc này hắn đã bị phế bỏ một cánh tay.
 
Kim Phú nhìn đám đệ tử bị hung hồn tàn sát, cảm giác nội tâm như nhỏ máu, hắn quay sang một phương hướng khác hô lên:
 
- Điền Liêu, lẽ nào Thiên Phủ ngươi vẫn không ra tay sao?
 
Cũng khó trách Kim Phú tức giận như vậy, ngay cả bằng hữu tốt Mặc Quân đều ra tay. Thế nhưng Thiên Phủ, hắn vẫn cho rằng đó là một chỗ dựa vững chắc, cư nhiên nhìn đệ tử hắn bị chém giết vẫn không có ý tứ xuất thủ.
 
- Điền Liêu! Chắc hẳn ngươi biết, Kim Ưng Tông ta bị diệt, cũng là một tổn thất đối với Thiên Phủ ngươi!
 
Kim Phú giận dữ hét:
 
- Nếu như bức lão tử điên lên, lão tử cũng không dám chắc có thể đảm bảo không tiết lộ ra một chút tin tức gì hay không!
 
- Kim Phú! Lão gia hỏa ngươi dám?
 
Trong một tiếng gầm giận dữ, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Kim Phú, giận giữ trừng mắt Kim Phú.
 
- Rốt cuộc ngươi cũng ra rồi sao?
 
Kim Phú hừ một tiếng nói.
 
Một câu đầy oán niệm, để Điền Liêu cũng cảm giác bất đắc dĩ mười phần. Không phải hắn không muốn xông ra, chỉ là Kim Phú không biết. Một tháng trước Liễu Nhiên đến Thiên Phủ làm khách, ý tứ rất rõ ràng, chính là hắn muốn nhắn nhủ, để Thiên Phủ cũng có chút không kịp trở tay.
 
Không tới tình huống vạn bất đắc dĩ, căn bản Điền Liêu không muốn ra tay để Liễu Nhiên bắt lấy nhược điểm. Thế nhưng thật không ngờ, Nghệ Phong lại cường hãn đến tình trạng này. Hai Quân cấp, hai Á Quân đều không làm gì được hắn.
 
Điền Liêu rơi vào dường cùng, chỉ có thể đứng ra. Với hắn mà nói, Kim Ưng Tông bị diệt cũng chẳng sao. Thế nhưng Kim Phú lại không thể chết được, trong tay lão gia hỏa này có thứ bọn họ muốn.
 
- Nghệ Phong! Dừng ở đây thế nào? Tức giận năm đó, ngươi cũng lấy lại không sai biệt lắm rồi!
 
Điền Liêu vẫn không muốn ra tay, hắn quay sang nhàn nhạt nói với Nghệ Phong.
 
- Không sai biệt lắm? Ha ha! Tại sao ta vẫn có cảm giác kém xa đây?
 
Nghệ Phong nhìn một Quân cấp vừa nhảy qua đây, hắn hừ một tiếng nói.
 
- Ngươi phải rõ ràng, ngươi không phải đối thủ của Quân cấp!
 
Điền Liêu nói.
 
- Chưa thử qua, làm sao biết?
 
Nghệ Phong cười lạnh nói, nhưng hắn cũng bội phục nhìn thoáng qua Kim Phú. Thật không ngờ Kim Phú chuẩn bị lớn như vậy, cư nhiên mời tới ba Quân cấp. Có vẻ hắn cũng rất để mắt tới mình, thảo nào ngay từ đầu, Kim Phú lại có nhiều lòng tin chém giết hắn như vậy.
 
- Điền Liêu, nói nhiều lời vô ích cùng hắn làm gì? Giết chết hắn! Lẽ nào, ngươi còn có thể nhìn thêm một Liễu Nhiên kiêu ngạo nữa tiếp tục sinh ra hay sao? Bây giờ không giết hắn, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
 
Kim Phú hận thấu xương Nghệ Phong.
 
- Hắn nói có đạo lý!
 
Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Điền Liêu nói.
 
Điền Liêu nhàn nhạt quét mắt liếc Nghệ Phong:
 
- Cũng được! Đã như vậy, ta đây sẽ nhìn Tà Đế đời này rốt cuộc mạnh tới đâu. Có thể tiếp được mấy chiêu trong tay ta!
 
Nói xong, Điền Liêu phóng ra một cổ khí thế uy áp về phía Nghệ Phong.
 
Nhìn Thiên Nghịch đang chuẩn bị nghênh chiến Điền Liêu, Nghệ Phong nắm lại hắn, quay sang lắc đầu với Thiên Nghịch:
 
- Ám sát thuật ta không bằng ngươi, thế nhưng chính diện giao phong ngươi lại kém ta. Để ta đến đi!
 
Thiên Nghịch nhíu nhíu mày:
 
- Có cần liên thủ hay không?
 
Nghệ Phong lắc đầu nói:
 
- Không cần! Nếu như ngươi có thời gian, giúp thanh lý sạch sẽ đám đệ tử Kim Ưng Tông này cho ta là được rồi!
 
- Tốt! Tôn cấp trở lên mười vạn kim tệ một người. Tôn cấp trở xuống, trăm vạn một người. Vương Giai trở xuống nghìn vạn một người!
 
Thiên Nghịch lãnh khốc nói.
 
- Cút!
 
Nghệ Phong thở nhẹ ra một hơi, quay sang giận giữ hét.
 
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong như vậy, không nói thêm cái gì. Thân ảnh mạnh mẽ chớp động, chỉ trong chốc lát đã biến mất trước tầm mắt của mọi người, mọi người không ngừng tra xét, thế nhưng lại không ai có thể tìm ra Thiên Nghịch.
 
Cho dù Nghệ Phong cũng không biết Thiên Nghịch ẩn nấp đi nơi nào. Phương pháp ẩn nấp bực này khiến Nghệ Phong không nhịn được cảm thấy đố kỵ. Nếu như hắn có thể học được phương pháp ẩn nấp này, lại phối hợp với thân pháp Mị Ảnh, cho dù làm sát thủ cũng sẽ rất có tiền đồ.
 
Nam tử vương tọa thấy Nghệ Phong chống lại Điền Liêu, nhẹ giọng hỏi:
 
- Ngươi có thể đối phó được sao? Nếu không bản vương sẽ ngăn cản hai người cho các ngươi tốc chiến tốc thắng giải quyết Kim Phú, sau đó trở lại giúp ta!
 
Nghệ Phong lắc đầu nói:
 
- Thôi, để ta đến đi! Hiện tại hẳn là ta có lực để đánh một trận cùng Quân cấp.
 
Nam tử vượng tọa nghe được Nghệ Phong nói như vậy, hắn cũng gật đầu không nói gì. Hắn càng tiếp xúc lâu với Nghệ Phong, hắn càng rõ ràng Nghệ Phong che giấu càng thêm sâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Nghệ Phong nhìn Điền Liêu, trong mắt nổi liên chiến ý cường liệt. Lão đầu tử đã từng nói qua, đối chiến cùng Quân cấp nhiều nhiều một chút, sẽ có chỗ tốt cực lớn đối với việc lĩnh ngộ năng lượng không gian. Hiện tại, vừa lúc lấy tên để luyện tập.
 
Hiển nhiên so sánh giữa khôi lỗi và Điền Liêu, Điền Liêu hiệu quả tốt hơn nhiều. Dù sao, khôi lỗi là do hắn khống chế, suy giảm rất nhiều. Mà nam tử vượng tọa đánh cùng hắn lại luôn phải nhường nhịn.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.