Chương trước
Chương sau
 
Một khôi lỗi đột nhiên xuất hiện để ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người hắn, ai cũng thật không ngờ, một Nhiếp Hồn Sư bát tinh, địa vị vô cùng tôn quý lại bị người ta luyện chế thành khôi lỗi.
 
Nhìn khôi lỗi này, Kim Phú hừ một tiếng nói:
 
- Ngươi cho rằng khôi lỗi này có thể ngăn lại ta sao? Ngươi thực sự to gan, dám luyện chế Thiết Ba lão quái thành khôi lỗi, ngươi chờ bọn họ trả thù đi!
 
Một người có thực lực đạt được Nhiếp Hồn Sư bát tinh, Nghệ Phong tự nhiên sẽ không cho rằng bối cảnh của hắn đơn giản. Từ khi chuẩn bị luyện chế hắn thành khôi lỗi, Nghệ Phong đã suy nghĩ về tất cả rồi. Hắn cũng không lo lắng đến mức bị trả thù, chỉ cần ngày hôm nay hắn diệt đi Kim Ưng Tông, vậy thì những người nào muốn động vào hắn đều phải suy nghĩ lại một chút.
 
- Đây không phải chuyện của ngươi, ngươi nên toàn tâm ứng phó hắn mới đúng!
 
Nghệ Phong quay sang cười nhạt một tiếng với Kim Phú, sau đó quát lên với khôi lỗi:
 
- Đi làm thịt hắn!
 
Nghệ Phong vừa hạ lệnh, khôi lỗi lập tức đánh về phía Kim Phú, từng đạo Nhiếp Hồn Thuật quỷ dị kinh khủng không ngừng công kích về phía Kim Phú.
 
Kim Phú thấy khôi lỗi như vậy, cười nhạt một tiếng, cũng xông lên nghênh đón khôi lỗi. Tuy rằng khôi lỗi là Nhiếp Hồn Sư, thế hưng lấy thực lực của hắn cũng không cần phải sợ đối phương.
 
Thấy hai người giao chiến cùng một chỗ, Nghệ Phong không đặt nhiều tâm tư lên khôi lỗi. Tuy rằng thực lực của khôi lỗi kém hơn so với Kim Phú một cút, thế nhưng Nhiếp Hồn Sư rất quỷ dị, cũng có thể bù đắp được sự chênh lệch đó, hơn nữa khôi lỗi không sợ sinh tử liên tục liều mạng công kích, cho nên khôi lỗi cũng đủ để ứng phó Kim Phú trong một đoạn thời gian rất dài.
 
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển về phía tông chủ Kim Ưng Tông, nam tử Vương Tọa trên cánh tay hưng phấn mười phần, thế nhưng lại bị Nghệ Phong áp chế lại. Một tên Kim Phú, không cần hai người đồng thời ra tay.
 
Hơn nữa lão đầu tử nói Kim Ưng Tông sẽ lợi dụng sơ hở, vậy thì chỉ có thể là loại khả năng này.
 
- Hiện tại đến phiên các ngươi!
 
Nghệ Phong nhìn về phía đám người Kim Ưng Tông, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt.
 
- Kết trận!
 
Toong chủ Kim Ưng Tông nhìn khôi lỗi, khóe miệng hơi co quắp. Đáy lòng hắn đã mơ hồ rõ ràng vì sao Nghệ Phong lại có can đảm như vậy.
 
Khi âm thanh của tông chủ Kim Ưng Tông vừa hạ xuống, mấy nghìn đệ tử ở các nơi toàn bộ tuôn ra, cả đám tầng tầng vây quanh Nghệ Phong, mỗi người đều tự biến ảo vị trí, chớp mắt hình thành một đại trận do mấy nghìn đệ tử tạo thành.
 
Kim Ưng Tông tuyển chọn đệ tử, đều chọn những người nổi bật trong đế quốc Mãnh Hổ, tuy rằng những đệ tử này căn bản không đủ để Nghệ Phong liếc mắt, thế nhưng trong mắt người thường, bọn họ cũng là một cường giả.
 
Mấy nghìn đệ tử cùng nhau kết thành đại trận, một đạo quang mạc thật lớn trống rỗng xuất hiện, đạo quang mạc thật lớn này đã bao trùm Nghệ Phong và một đám người ở bên trong.
 
- Nghệ Phong, ngươi có thể tự hào rồi, đây là đại trận hộ tông của Kim Ưng Tông ta, hôm nay ngươi đừng hòng mong chạy trốn!
 
Lời nói lạnh lẽo của tông chủ Kim Ưng Tông để Nghệ Phong nhíu mày, hơi dò xét một phen thấy quang trái do mấy nghìn đệ tử tạo thành này, kiên cố dị thường, sợ rằng nếu nhưu hắn muốn phá vỡ quang mạc này cũng phải tốn khá nhiều công sức.
 
Nhìn thoáng qua Kim Phú và khôi lỗ đang đánh nhau, lại nhìn đối phương cư nhiên vận dụng hộ tông đại trận để tập trung hắn, Nghệ Phong liền biết những người này đã nổi lên sát ý, bọn họ làm vậy căn bản không để cho hắn có cơ hội chạy trốn.
 
- Có thủ đoạn gì cứ lấy ra đi? Những người như các ngươi, căn bản không có biện pháp ngăn ta lại!
 
Nghệ Phong nhìn tông chủ Kim Ưng Tông đạm nhiên nói, hắn biết đối phương còn có hậu chiêu.
 
- Nghệ Phong, ngươi yên tâm, Kim Ưng Tông ta để chém giết ngươi, lên kế hoạch tròn một tháng!
 
Tông chủ Kim Ưng Tông cười nhạt mấy tiếng, tuy rằng Nghệ Phong rất manh, thế nhưng lúc này cũng chạy đằng trời.
 
- Hai vị trưởng lão, xin nhờ các ngài rồi!
 
Kim Ưng Tông quay ra một vị trí khom người thi lễ.
 
- Các ngươi lui lại phía sau!
 
Sau một câu nói, hai đạo thân ảnh rơi vào trước mặt Nghệ Phong, nhìn hai đạo thân ảnh già nua này, con mắt hắn ngưng lại:
 
- Á Quân?
 
Hai vị trưởng lão Kim Thổ Kim Địa nghe được Nghệ Phong nói, cũng có một tia kinh dị:
 
- Lực cảm nhận thật cường đại!
 
Nghe thấy lời cam chịu như thế, Nghệ Phong hừ một tiếng, lập tức cười lạnh nói:
 
- Nếu như các ngươi đạt được Quân cấp, bản thiếu còn có thể cố kỵ vài phần, nhưng chỉ là hai Á Quân, cư nhiên cũng vọng tưởng chống đối bản thiếu?
 
Tông chủ Kim Ưng Tông nghe được những lời này của Nghệ Phong, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc, hai vị này là thái thượng trưởng lão của Kim Ưng Tông, rất sớm từ trước đây đã đạt được Tôn cấp đỉnh phong, chỉ bất quá nhiều năm như vậy vẫn không thể đạp thêm một bước về phía trước.
 
Lần này để chém giết Nghệ Phong, Kim Phú mạnh mẽ dùng bí pháp để đánh năng lượng không gian vào trong cơ thể bọn họ, cho nên bọn họ mới có thể miễn cưỡng thăng lên Á Quân, bất quá làm như vậy cũng phải trả giá cực kỳ nghiêm trọng, dù sao năng lượng không gian Kim Phú đánh vào trong cơ thể bọn họ không phải là của bọn họ, chỉ cần bọn họ dùng hết những năng lượng không gian này, sẽ trở lại đẳng cấp trước kia.
 
Hơn nữa nguyên nhân bởi vì mạnh mẽ đề cao thực lực, sau này vĩnh viễn không còn cơ hội tiến vào Quân cấp.
 
Tuy rằng trả giá nghiêm trọng như vậy, nhưng vì chém giết Nghệ Phong, tất cả đều trở nên đáng giá.
 
Tông chủ Kim Ưng Tông nhìn về phía Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ dữ tợn, hủy diệt cơ sở Kim Ưng Tông, để hắn đau xót không thôi, bất quá tất cả bây giờ không còn là vấn đề nữa, chỉ cần chém giết Nghệ Phong, Thiên Phủ sẽ cho bọn họ thù lao thỏa mãn.
 
Hai Á Quân, đối phó một người chưa từng lĩnh ngộ năng lượng không gian, cũng không phải là vấn đề lớn, cho dù thanh niên trước mặt này có chút đặc thù, thế nhưng dù sao Á Quân cũng có một chữ Quân, không phải Tôn cấp có thể lay động được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Đối với chuyện lúc trước Nghệ Phong dùng một chiêu thương nặng Đế Vân, tại hắn xem ra, chỉ cần né tránh tuyệt chiêu mạnh mẽ kia của Nghệ Phong, Nghệ Phong trong tay của Á Quân, chỉ còn nước chờ bị chém giét.
 
- Còn nữa không? Gọi hết ra đi.
 
Nguyên bản tông chủ Kim Ưng Tông tưởng rằng Nghệ Phong sẽ bởi vậy mà kinh hoàng, không ngờ lại nghe được một câu điên cuồng như vậy.
 
- Đội hình này, cũng đủ đối phó ngươi rồi!
 
Tông chủ Kim Ưng Tông cười nhạt nhìn Nghệ Phong.
 
- Thật sao?
 
Nghệ Phong cười nói:
 
- Nếu như ngươi thực sự chỉ có hai Á Quân này, bản thiếu không cần ra tay cũng có thể diệt Kim Ưng Tông ngươi!
 
- Mời tiền bối!
 
Khi Nghệ Phong vừa nói dứt lời, nam tử Vương Tọa đã ngưng tụ thành một thân ảnh trước mặt Nghệ Phong, phát ra âm thanh xuy xuy hưng phấn, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào hai Á Quân. Đối với nam tử vương tọa mà nói, hai người này chính là thuốc bổ của hắn.
 
Đối với hắn hiện tại mà nói, hồn thể võ giả bình thường đã không còn tác dụng, mà hồn thể của hai Á Quân trước mặt này, vừa lúc thích hợp hắn sử dụng.
 
- Linh hồn thể thực lực Quân cấp?
 
Kim Phú nhìn vượng tọa nam tử, kinh ngạc hô lên, trong mắt tràn đầy khó tin, một chưởng đánh lùi khôi lỗi, tinh tế dò xét nam tử vương tọa một phen.
 
Tiếng kinh hô của Kim Phú khiến cho trong lòng đám người Kim Ưng Tông căng thẳng, cả đám trừng to mắt nhìn về phía nam tử Vương Tọa.
 
Cùng lúc đó, đoàn người đến đây vây xem, cũng đồng dạng trừng to mắt nhìn về phía nam tử Vương Tọa, lập tức cả đám hít sâu một ngụm khí lạnh.
 
- Ta thảo, tiểu tử này tùy thân mang theo hai bảo tiêu như vậy, còn ai có thể động vào hắn? Mẹ nó, Nghệ Phong này cũng quá trâu bò rồi, một người có thể tìm đến hai Quân cấp làm bảo tiêu, cũng đủ cho hắn đi ngang rồi, thảo nào dám lên Kim Ưng Tông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.