Chương trước
Chương sau
 
- Nếu ngươi có được hai viên Phệ Châu, tất nhiên sẽ hiểu được.
 
Nghệ Phong nhìn Tiêu Thiên thản nhiên nói. Nền tảng của hắn, người khác vốn không thể so sánh. Hơn nữa Phệ Châu có hiệu quả tinh thuần đấu khí khủng khiếp. Đấu khí tinh thuần hùng hậu vượt xa so với người khác. Tuy rằng chỉ là thất giai đỉnh phong, nhưng đấu khí tinh thuần hùng hậu như thế tạo thành đòn công kích, sánh ngang bát giai cũng không có gì lạ.
 
- Ha ha, Phệ Châu sao?
 
Tuy rằng Tiêu Thiên từ trong miệng Hà Như biết Nghệ Phong có hai viên Phệ Châu, hơn nữa đã dung hợp thành một viên. Nhưng người không sử dụng Phệ Châu không có cách nào hiểu được Phệ Châu có hiệu quả kinh khủng thế nào...
 
- Đáng tiếc a. Nếu ngươi có thể phát huy toàn bộ uy lực Phệ Châu, ta không nói gì, liền xoay người rời đi. Nhưng ngươi chưa phát huy được toàn bộ.
 
- Cho dù chỉ có thể vận dụng một bộ phận nhỏ, đã đủ để đối phó với ngươi.
 
Nghệ Phong thở khẽ một hơi, lấy Long Kiếm từ trong nhẫn ra, đấu khí bao trùm thân kiếm. Đấu khí của Nghệ Phong mạnh mẽ đề cao hơn vài phần.
 
- Linh khí?
 
Tiêu Thiên có chút hâm mộ nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng tông môn bọn họ có linh khí, nhưng hiện tại hắn chưa thể nhận vào tay. Mặc dù hắn là người được bồi dưỡng nối nghiệp, nhưng linh khí rất trân quý, tông môn tuyệt đối sẽ không giao cho một người chưa tới Quân Cấp...
 
Cánh tay Tiêu Thiên vung lên, một thanh lợi kiếm xuất hiện trong tay hắn. Tuy rằng không bằng linh khí, nhưng cũng nổi bật trong binh khí. Ít nhất, Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong kém xa nó.
 
Đấu khí đều bao trùm trên binh khí của mỗi người, đâm thẳng về phía vị trí trọng yếu của đối phương. Không thể không thừa nhận, Tiêu Thiên được đại tông môn bồi dưỡng ra, ra tay hết sức tàn nhẫn sắc bén. Đương nhiên, so với Nghệ Phong trải qua truyền thừa của nhiều thế hệ Tà Tông mà nói, mức độ tàn nhẫn và sắc bén của hắn vẫn không bằng...
 
Tuy nhiên, Tiêu Thiên có thể dễ dàng đẩy được công kích của Nghệ Phong. Nghệ Phong nhiều lần công kích, nhưng không lần nào làm gì được Tiêu Thiên. Đương nhiên, Tiêu Thiên phản kích, cũng không tạo thành thương tổn gì đối với Nghệ Phong.
 
Tiêu Thiên thắng trên phương diện lực lượng, nhưng bản thân Nghệ Phong lại cao hơn một bậc về kiếm.
 
Hai người chiến cùng một chỗ, dần dần trở nên ác liệt, người ngoài nhìn đều hết hồn. Nhưng đối với đám người đạt được đẳng cấp như Hà Như, Lâm Long mà nói, không khỏi nhíu mày... Giờ phút này, hai người này lại còn có tâm tư luyện tập, căn bản không phát huy ra ba phần thực lực của bọn họ.
 
- Tiêu Thiên, nếu ngươi không tính đánh, để bản cô nãi nãi lên.
 
Hà Như cực kỳ bất mãn. Trận chiến đầu tiên bị Tiêu Thiên cướp đi, không ngờ hắn vẫn không muốn đánh thật.
 
Tiêu Thiên còn chưa trả lời, Nghệ Phong thuận tay đâm một kiếm ngăn cản Tiêu Thiên, nhìn Hà Như thản nhiên nói:
 
- Ta không ngại ngươi và hắn cùng tiến lên.
 
- Để xem ngươi có đủ tư cách hay không đã.
 
Hiển nhiên Hà Như đồng ý với sắp xếp của Đoạn Vũ, không vì Nghệ Phong kích thích mà nhào lên tấn công...
 
Tuy nhiên thấy Hà Như bất mãn như vậy, hắn nhún nhún vai, kiếm thế trên tay biến đổi mạnh mẽ, hóa thành kiếm ảnh khắp bầu trời, ùn ùn kéo đến bao trùm về phía Nghệ Phong. Bên trong kiếm ảnh, kiếm minh không ngừng. Nơi kiếm ảnh đi qua, tiếng xé gió không dứt vang vọng bên tai, cắn nát tất cả không gian.
 
Hà Như nhìn thấy Tiêu Thiên ra chiêu, lúc này nàng mới thoả mãn, bất mãn trên mặt lắng xuống một chút.
 
Mà Nghệ Phong bị vây trong sự đại chiêu của Tiêu Thiên, thấy kiếm ảnh khắp bầu trời lập tức sẽ bao trùm hắn, trong lòng có phần ngưng trọng... Hiển nhiên đối phương đã trở nên nghiêm túc. Qua thăm dò thực lực của Tiêu Thiên, Nghệ Phong mơ hồ biết được, hắn thấp nhất cũng đạt được thực lực Tôn cấp đỉnh phong. Nói không chừng còn mạnh hơn thế một chút.
 
Cho nên thấy đối phương nghiêm túc, Nghệ Phong thu hồi thái độ tùy ý vừa nãy. Lợi kiếm trong tay không ngừng huy vũ. Từng đạo đấu khí từ bên trong lợi kiếm bay ra như tên bắn, cuối cùng hóa thành kiếm ảnh, bảo vệ hắn chặt chẽ.
 
- Tà Vô Kiếm.
 
Từng đạo kiếm ảnh hóa thành lốc xoáy kiếm khí, đồng thời tạo thành một giảo trận, kiếm khí màu hồng đâm thẳng vị trí quan trọng của Tiêu Thiên..
 
Hai người vừa nghiêm túc, lại vận dụng vũ kỹ cao giai. Trên hư không, kiếm khí của hai người không ngừng va chạm tàn phá bừa bãi, toàn bộ hư không mang theo vô số cơn lốc.
 
...
 
Mà cùng lúc Nghệ Phong và Tiêu Thiên tranh đấu, toàn bộ võ giả trong không gian đã tìm được kẻ địch của bọn họ. Bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thực sự có ý định vừa ra tay liền giết chết kẻ địch.
 
Cho dù truyền nhân tông luôn luôn điệu thấp, nhưng dưới không khí này, một đám không kìm được đều ra tay...
 
Vốn hư không còn im lặng khác thường, kình khí lập tức bắn ra khắp nơi. Tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên bên tai. Đồng thời xuất hiện vài tiếng kêu thảm thiết. Trong các chiến trường, dần dần có những trận đánh đầy thịnh nộ, thậm chí có máu xuất hiện.
 
Đương nhiên, so với việc những người này tranh đấu, ngược lại đám người Đoạn Vũ yên tĩnh khác thường. Sau khi bọn họ ra tay đối phó với mấy truyền nhân môn phái không hợp mắt xong, đã không ra tay nữa.
 
Đối với tông môn khác mà nói, khiến kẻ địch phải đổ máu là mục đích hàng đầu... Nhưng đối với những người có thực lực cường hãn như Đoạn Vũ, Lâm Long mà nói, mục đích của bọn họ là tranh thủ thứ hạng tốt. Bởi vậy, bọn họ ở trong lần tụ hội này diễu võ dương oai, chính là vì danh tiếng của tông môn.
 
Cho nên, võ giả đạt được thực lực phía trên bát giai, không có người nào dễ dàng ra tay. Đương nhiên, võ giả đạt được trình độ này, không có người không mắt đi chọc giận bọn họ.
 
Bọn họ sớm ra tay một lần, đại biểu cho tiêu hao hơn một phần, đối với tranh đấu sau này cực kỳ bất lợi... Giống như Nghệ Phong và Tiêu Thiên, vừa mới bắt đầu liền chiến đấu với nhau là cực kỳ không sáng suốt.
 
Mấy chục thước xung quanh Nghệ Phong và Tiêu Thiên, hoàn toàn bị kiếm ảnh bao phủ, không có bất kỳ võ giả nào dám tới gần. Cho dù có võ giả đánh nhau vừa đến phạm vi mấy chục thước gần bọn họ liền vội vàng dừng tay, thân ảnh chớp động rời khỏi khu vực này, tìm chỗ khác để quyết đấu.
 
Điều này khiến trong phạm vi mấy chục thước lại trở thành một vùng cấm đối với người tranh đấu.
 
Đám người Đoạn Vũ thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhíu mày. Cho tới hiện tại, Nghệ Phong và Tiêu Thiên không sử dụng quá nhiều chiêu thức, chỉ là một vài kiếm kỹ cao giai mà thôi.
 
- Nghệ Phong khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta. Chỉ dựa vào thực lực thất giai đã chiến ngang với Tiêu Thiên. Tuy nói Tiêu Thiên không dùng tới mấy phần thực lực, nhưng xét về kiếm thuật, hắn mạnh nhất trong mấy người chúng ta. Với thực lực Tôn cấp đỉnh phong của hắn, lại không thể khiến Nghệ Phong lộ chút sơ hở. Hắn quả thật đủ kiêu ngạo. Tiêu Thiên không xuất vài phần thực lực, hiển nhiên Nghệ Phong cũng không xuất toàn lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Đoạn Vũ nhìn Tây Môn Nam Thiên đứng bên cạnh nói.
 
- Ừ, vốn còn cảm thấy hắn có lực liều mạng với chúng ta. Hiện tại xem ra chúng ta quả thật xem thường hắn. Hắn thật sự có thể sánh ngang với bất kỳ một người nào trong chúng ta. Thực lực thất giai, lại tương đương với chúng ta, quả thật khiến người ta không tiếp nhận được.
 
- Tiêu Thiên muốn một mình thu thập hắn, sợ là rất khó. Cho dù thu thập được, nguyên khí sẽ chịu đại thương. Nếu như vậy, lại phái một cửu giai đi lên. Ngược lại, ta muốn xem thử, hắn có đủ vốn để kiêu ngạo hay không.
 
Đoạn Vũ hít một hơi thật sâu. Mặc dù cảm thấy xa luân chiến quả thật có chút đê tiện, nhưng có thể ngăn chặn Tà Đế đương đại, đê tiện một chút đã sao?
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.