Chương trước
Chương sau
 
- Không thử vì sao biết? Chỉ là vài lần đã giúp đồng bạn này của ta trốn thoát, hiện giờ làm thêm lần nữa cũng không có chuyện gì.
 
Nghệ Phong tùy ý nói.
 
Một câu nói khiến ánh mắt đám người kia mạnh mẽ mở to, lập tức bọn chúng giận dữ nói:
 
- Ta nói lấy thực lực của Ngưng công chúa, làm sao có thể tránh thoát khỏi truy sát liên tục, thì ra là ngươi!
 
- Là ta thì làm sao?
 
Nghệ Phong không muốn quan tâm tới đoàn người này, hắn cầm tay Băng Ngưng chuẩn bị rời đi, hắn còn nhớ tới chuyện tình Tụ Hội đang bị muộn đã lâu.
 
- Nếu là ngươi, vậy thì chết đi!
 
Nói xong, thân ảnh năm người biến ảo, từng cỗ lực lượng tuôn ra.
 
Nhìn thấy đối phương làm vậy, sắc mặt Băng Ngưng đại biến, nàng quay sang Nghệ Phong hô:
 
- Không tốt, bọn họ muốn tạo Bắc Hải cung trận, lấy thực lực của bọn họ, chúng ta tuyệt đối không có khả năng ngăn chặn.
 
Tuy rằng Băng Ngưng biết hiện giờ Nghệ Phong rất mạnh, thế nhưng nàng nghĩ không thể ngăn trở công kích của trận pháp do những người này hợp lực. Bắc Hải Đạo trận cực kỳ kinh khủng, ít nhất cũng là Nhật giai cao cấp.
 
Nghệ Phong thấy vẻ mặt Băng Ngưng đại biến cũng không cử động chút nào, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn vào đoàn người. Đừng nói hắn có hai sự giúp đỡ cường đại, cho dù lấy thực lực hiện giờ của hắn cũng dám đấu với những người này một trận.
 
- Tiểu tử, cho ngươi thêm một cơ hội nữa, giao nữ nhân kia ra đây, ta lưu toàn bộ thi thể cho ngươi.
 
Một võ giả dữ tợn nói.
 
Nghệ Phong nghe vậy, nhàn nhạt nói:
 
- Những lời này ta cũng muốn nói với các ngươi, tự động kết thúc đi, ta lưu lại toàn bộ thi thể cho các ngươi!
 
- Muốn chết!
 
Năm người giận giữ đều ngưng tụ một đạo năng lượng hung hăng đánh về phía Nghệ Phong, năng lượng đi qua nơi nào đều khiến không gian nơi đó bị vỡ vụn. Cỗ lực lượng cuồn cuộn khiến sắc mặt Băng Ngưng đại biến, nàng đang định kéo tay Nghệ Phong rời đi lại thấy Nghệ Phong không động đậy chút nào, quay đầu nhìn thì thấy vẻ khinh thường hiện lên trên mặt hắn.
 
Trong lúc Băng Ngưng đang bị hoảng sợ thì năng lượng kia đã cách Nghệ Phong không xa. Thế nhưng ngay khi Băng Ngưng vận chuyển năng lượng chuẩn bị chống đối thì đột nhiên phát hiện một đạo thân ảnh xuất hiện mạnh mẽ chặn ngang lấy cỗ năng lượng đó, phát ra thanh âm lan xa vạn dặm. Cỗ năng lượng dâng trào bị phai mờ đi trong nháy mắt.
 
Băng Ngưng như bị đóng băng, nàng nhìn trân trân về phía người mặc hắc bào trước mặt Nghệ Phong.
 
- Quân cấp?
 
Năm võ giả kinh hô lên, cả đám trừng mắt nhìn người mặc hắc bào, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Cường giả có thể xuất thủ tiêu diệt năng lượng của bọn họ, ngoài Quân cấp ra không còn khả năng khác.
 
Nghĩ tới khả năng này, sau lưng chúng võ giả toát ra mồ hôi lạnh, cả đám ngơ ngác nhìn người mặc hắc bào, rốt cục có người phản ứng kịp thời, vội vàng quay sang người mặc hắc bào hành lễ nói:
 
- Không biết tiền bối ở đây, ta xin nhận lỗi.
 
Quần áo toàn thân đám võ giả toàn mồ hôi ẩm thấp, Quân cấp là tồn tại bọn họ không thể chống đối. Cho dù vận dụng trận pháp cũng không thể chóng lại, hiện giờ phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là mau chóng trốn đi. Thế nhưng bọn họ sợ trốn không thoát, tính mệnh đã xác định ở tại chỗ này. Dù sao đi nữa, bọn họ không thể trốn thoát một Quân cấp truy sát được.
 
Mọi người nói xong câu đó liền nhìn lén qua khôi lỗi người mặc hắc bào, thấy ánh mắt của hắn như đang dại ra. Cả đám ngoảnh mặt nhìn nhau, không biết là đang suy nghĩ cái gì?
 
- Quân cấp?
 
Băng Ngưng đồng dạng kinh ngạc nhìn về phía Nghệ Phong, đáy lòng nàng cũng biết Quân cấp này có quan hệ với Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong gật đầu với Băng Ngưng, không tiếp tục nói gì thêm mà nhìn về phía khôi lỗi, khóe miệng xuất hiện tiếu ý, thực lực của hắn quả nhiên không bị giảm xuống.
 
Băng Ngưng xác nhận xong liền nhìn Nghệ Phong trân trân, nàng không nghĩ tới Nghệ Phong mang theo mình một bảo tiêu cường hãn như vậy, thảo nào hắn không hề lo lắng một chút nào.
 
- Tiền bối, chúng ta xin cáo từ!
 
Một võ giả trong đó thấy Quân cấp thủ hộ Băng Ngưng, hắn biết hiện giờ đã không làm gì được nàng, đồng thời trong lòng cũng vô cùng hoảng loạn.
 
- Còn muốn chạy! Ngươi còn chưa hỏi ta còn chưa đồng ý hay không.
 
Nghệ Phong nhìn mấy người, khóe miệng có một tia nghiền ngẫm.
 
Một câu này khiến sắc mặt năm người đại biến, cả đám nhìn Nghệ Phong, vẻ mặt biến ảo bất định.
 
Nghệ Phong cũng không quan tâm biểu tình của đối phương, hắn quay sang khôi lỗi người mặc hắc bào tùy ý nói:
 
- Đi, đi làm thịt bọn họ.
 
Những lời này khiến sắc mặt những người kia đại biến, bọn họ không dám ở lại một chút nào nữa, vội vàng bay nhanh về phía xa.
 
Tất nhiên khôi lỗi người mặc hắc bào cũng đuổi theo đối phương, từng đạo nhiếp hồn sư kinh khủng thi triển ra ngăn cản phương hướng chạy trốn của bọn họ.
 
Băng Ngưng nhìn người mặc hắc bào lấy thực lực bản thân khiến năm Tôn cấp không thể đỡ được, nàng không khỏi líu lưỡi, chỉ có điều để Băng Ngưng nghi hoặc chính là dường như giọng điệu của Nghệ Phong nói với người mặc hắc bào giống như sai bảo người hầu.
 
Cho dù địa vị Nghệ Phong cao tới đâu, một Quân cấp cũng không thể dùng giọng điệu như vậy a.
 
Từ lúc đám người kia biết người mặc hắc bào là Quân cấp đã không còn chút chiến ý. Nếu như bọn họ tạo thành trận pháp còn có thể chống đối một hồi. Nhưng hiện giờ tình hình hoàn toàn nghiêng về một bên, khôi lỗi người mặc hắc bào giải quyết năm người vô cùng nhanh chóng.
 
Những hồn thể đó đều bị Nam tử Vương Tọa thôn phệ. Điều này khiến cho Nghệ Phong cười khổ không thôi, trước đây có Yêu Ngọc, hiện giờ có Nam tử Vương Tọa, những người chết trong tay của hắn cũng thật đáng thương.
 
Băng Ngưng nhìn đám người cứ như vậy bị xử lý dễ dàng, tựa hồ không dám chống cự. Lúc này nàng mới hiểu ra Quân cấp kinh khủng cỡ nào. Hơn nữa từ lúc nhìn người mặc hắc bào xuất thủ, hiển nhiên đối phương là một nhiếp hồn sư. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nhiếp hồn sư bát tinh?
 
Băng Ngưng líu lưỡi, trong lòng không kìm được tự hỏi:
 
- Nghệ Phong, rốt cuộc thân phận của ngươi là gì, ngay cả nhiếp hồn sư bát tinh cũng có thể làm người hầu.
 
Nghe câu này suýt chút nữa Nghệ Phong khóc không ra nước mắt. Đừng xem danh tiếng Tà Tông danh vang đại lục nhưng thật ra hắn không hề có một người hầu nào. Tà Đế suy cho cùng chỉ là một tướng không quân.
 
- Đây là khôi lỗi do ta luyện chế ra!
 
Nghệ Phong tùy ý nói.
 
- Cái gì? Khôi lỗi?
 
Băng Ngưng bị Nghệ Phong làm choáng váng, lập tức nàng hung hăng cắn môi một chút, phát hiện không phải đang nằm mộng. Lúc này mới nhìn Nghệ Phong trân trân, trong lòng kinh nghi bất định.
 
Nghệ Phong thấy Băng Ngưng như vậy không khỏi mỉm cười, hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ quay sang nàng nói:
 
- Đi thôi! Thành trì đã cách chúng ta không còn xa, chúng ta đi vào thôi. Lần này muộn lâu như vậy, không biết vị trí của ta có còn không?
 
Băng Ngưng cũng không hỏi tiếp nữa, đột nhiên nàng nói rằng:
 
- Hiện giờ thực lực của ngươi đã tới trình độ gì rồi?
 
- Thất giai!
 
Mặc dù Băng Ngưng đã chuẩn bị thế nhưng vẫn bị chấn kinh, nàng hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói:
 
- Nói không chừng, ngươi có thể giống như một vị tiền bối trước đây, lực áp quần hùng.
 
Những lời này khiến Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Băng Ngưng.
 
- Tụ Hội của Lâm Lang thế gia đã trải qua rất nhiều lần, thế nhưng từ khi một vị tiền bối họ Liễu lực áp quần hùng thì vẫn chưa có ai đánh vỡ chiến tích của hắn. Một lần Tụ Hội đó là lần Tụ Hội của Liễu tiền bối, đám hậu bối vẫn lấy chiến tích của hắn làm mục tiêu, nhưng mà chưa có một ai vượt qua được.
 
Băng Ngưng tỏ ra sùng bái.
 
Một câu nói này khiến Nghệ Phong ngẩn người ra, hắn biết Băng Ngưng nói chính là lão đầu tử.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.