Chương trước
Chương sau
 
Ma thú trước mặt hiển nhiên cũng biết Nghệ Phong khó có thể đối phó, cảnh giác nhìn Nghệ Phong, mở lớn miệng, thần sắc dữ tợn. Hơn nữa đồng thời một cổ khí thế dũng mãnh bạo ra từ trong cơ thể nó, thẳng tắp uy áp về phía Nghệ Phong.
 
Cổ khí thế này mang theo hơi lạnh thấu xương, bộc lộ tài năng, giống như một thanh lợi kiếm, có thể đâm thẳng vào lòng người. Cho dù Nghệ Phong đều không nhịn được mọc lên cảm giác trái tim băng giá, hắn liền điên cuồng vận dụng Lăng Thần Quyết, lúc này mới có thể chống đối được hơi lạnh thấu xương này.
 
Khí thế này làm cho tim Nghệ Phong đập hơi nhanh, để hắn nhíu nhíu mày, trong lòng cũng chấn động. Nghệ Phong rất rõ ràng, cho dù một Tôn cấp cao hơn hắn một bậc cũng tuyệt đối không lấy khí thế làm hắn rung động được. Thế nhưng thật không ngờ chính là, con ma thú thực lực chỉ vừa đi vào trình độ Thất Giai này, cư nhiên có khí thế làm cho hắn cảm nhận được áp bách, điều này khiến Nghệ Phong cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào ma thú trước mặt.
 
Trong mắt ma thú đồng dạng cũng có một tia nghi hoặc, nó rất rõ ràng đối với khí thế của nó, đã hoàn toàn viễn siêu thực lực bản thân nó. Cũng chính bởi vì có khí thế như vậy mới có thể để nó trở thành Vương của khu vực này. Thế nhưng thật không ngờ, nhân loại trước mặt dễ dàng cản lại khí thế của nó, điều này làm cho đáy lòng nó không khỏi bắt đầu sinh ý rút lui.
 
Bất quá, Nghệ Phong lại sản sinh hứng thú đối với con ma thú này, làm sao có thể để cho nó rời đi. Nếu như Nghệ Phong không đoán sai, con ma thú này hẳn là ma thú biến dị mà quái lão đầu đã từng nhắc đến, chỉ bất quá quái lão đầu cũng từng nói, loại ma thú này nhiều năm như vậy cũng không phải gặp được mấy con, không nghĩ ra vận khí của đám người Băng Ngưng cư nhiên tốt đến loại trình độ này, hiện tại đã gặp được một con... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Từ trong cổ khí thế vừa rồi, Nghệ Phong đã biết vi sao Băng Ngưng lại bị thiệt thòi lớn, có cổ khí thế kia áp bách, thực lực tất nhiên suy giảm thật lớn. Nếu như hắn không có khí thế Tà Đế, sợ rằng đồng dạng sẽ bị cổ khí thế này áp chế.
 
Nghĩ vậy, Nghệ Phong hít sâu một hơi, khí tức tập trung vào ma thú, đấu khí trong cơ thể tập trung một vòng trên bàn tay, Nghệ Phong cũng muốn nhìn một chút ma thú biến dị mà quái lão đầu cố ý nhắc tới, rốt cuộc có gì kỳ lạ.
 
Oanh...
 
Một quyền ẩn chứa lực lượng cường đại của Nghệ Phong, thẳng tắp oanh vào ma thú, hai cổ lực lượng kinh khủng nhất thời khiến cho mặt đất nổi lên cát đá đầy trời, phô thiên cái địa, lan tràn toàn bộ hư không.
 
Sau lần va chạm này, Nghệ Phong và ma thú đều tự lui ra sau mấy bước... Nghệ Phong xoa cánh tay đã tê dại, ánh mắt cũng thận trọng nhìn vào ma thú trước mắt. Một quyền vừa rồi, Nghệ Phong đã sử dụng mười thành thực lực, thậm chí còn mạnh hơn vài phần so với một quyền của Tôn Cấp một giai đỉnh phong, cho dù so với quyền của Tôn Cấp hai giai cũng không kém hơn nhiều. Thế nhưng, một quyền như vậy cư nhiên bị con ma thú này dễ dàng đỡ được.
 
- Quả nhiên kỳ lạ!
 
Tiện tay đánh tan khí thế lạnh thấu xương ma thú kia vừa uy áp trên người hắn, ánh mắt Nghệ Phong cũng trở nên nóng rực nhìn vào ma thú này, cổ khí thế kia xác thực để cho Nghệ Phong cực kỳ quan tâm.
 
Yêu Ngọc thấy Nghệ Phong ra tay, cũng cực kỳ hưng phấn vẫy cái đuôi thật lớn, thẳng tắp quét về đám ma thú xung quanh. So sánh với Nghệ Phong, Yêu Ngọc chiếm ưu thế tuyệt đối, mỗi một đuôi quật ra tất nhiên sẽ có một con ma thú bị đập bay đi ra ngoài...
 
Yêu Ngọc chơi đùa thoải mái, Nghệ Phong cũng không nhàn rỗi, một cổ năng lượng không ngừng oanh về phía ma thú. Tuy rằng cma thú này kỳ lạ, thế nhưng chung quy chỉ ngang bằng với lực lượng của Nghệ Phong, khi uy áp vẫn khiến nó tự hào trở nên vô dụng, dưới công kích của Nghệ Phong, nó cũng dần dần rơi vào hạ phong.
 
Xuy...
 
Nghệ Phong né tránh móng vuốt sắc bén của ma thú, một đạo nhiếp hồn thuật cũng hóa thành một mũi nhọn, đâm thẳng về phía ma thú. Nguyên bản ma thú này chỉ miễn cưỡng bất phân thắng bại cùng Nghệ Phong, khi Nghệ Phong vận dụng nhiếp hồn thuật, càng lộ vẻ yếu đuối hơn.
 
Khi Nghệ Phong liên tục thi triển mấy lần nhiếp hồn thuật, con ma thú này rốt cuộc bị một cổ năng lượng của Nghệ Phong hung hăng đánh trúng, đập xuống mặt đất, từng cổ năng lượng của Nghệ Phong càng liên tiếp đập về phía ma thú...
 
Mà Yêu Ngọc ở một bên đã giải quyết không sai biệt lắm, cặp móng vuốt sáng bóng trong suốt kia hung hăng chụp vào ma thú. Nguyên bản cũng đã bị Nghệ Phong đánh thành thương nặng, làm sao ma thú này còn có thể chống đỡ Yêu Ngọc, dưới một trảo này của Yêu Ngọc, con ma thú chết oan chết uổng trong nháy mắt.
 
Một màn này để Nghệ Phong đều không kịp phản ứng, khi Nghệ Phong chạy ra ngăn cản, móng vuốt của Yêu Ngọc đã lấy ra ma tinh từ trong cơ thể ma thú, điều này khiến Nghệ Phong thở dài một hơi, chỉ có thể tiếc hận lắc đầu.
 
Nguyên bản Nghệ Phong đang chuẩn bị bắt sống ma thú này, nhìn xem ma thú biến dị rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ, thế nhưng lúc này Yêu Ngọc đã giết, cũng chỉ đành buông tha cho ý nghĩ đó, đối với Yêu Ngọc, Nghệ Phong không nâng được ý nghĩ trách cứ nó...
 
Yêu Ngọc không chút nào cảm giác được tiếc hận của Nghệ Phong, lấy ra ma tinh như hiến vật quý đưa tới trước người Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn lên ma tinh, chỉ là phát hiện đầu tiên khiến hắn nhất thời cảm thấy kinh hãi, trên viên ma tinh này, cổ khí thế lạnh thấu xương đến cực điểm trên người ma thú vừa rồi không bị tiêu tán. Ngược lại trở nên càng mạnh.
 
Đưa tay tiếp nhận viên ma tinh cổ quái, cổ khí thế kia càng lao thẳng tới Nghệ Phong, để Nghệ Phong cũng cảm thấy kinh hãi, đấu khí trong cơ thể chen chúc xông lên, lúc này mới ngăn trở được khí thế lạnh thấu xương giống như thần binh ra khỏi vỏ.
 
- Ma tinh thật kỳ lạ!
 
Nghệ Phong cảm thán một câu, hắn chừa từng gặp qua trên một viên ma tinh có thể phát sinh ra khí thế như vậy, hơn nữa Nghệ Phong cũng nhận biết được bên trong viên ma tinh này cư nhiên ẩn chứa lực lượng cuồng bạo, Nghệ Phong không chút nghi ngờ, nếu như lực lượng cuồng bạo này bắn ra, hắn có thể bị nổ tan thành tro bụi...
 
Nghĩ vậy, Nghệ Phong có chút rõ ràng vì sao Yêu Ngọc lại nhúng tay rồi, có thể là tiểu gia hỏa này sợ ma thú tự bạo.
 
Nhìn chăm chú vào ma tinh, Nghệ Phong nhẹ nhàng chuyển động hai cái, tinh thế quan sát một phen, trừ bỏ phát hiện năng lượng dâng trào trong đó có thể tỏa ra khí thế sắc bén, cũng không còn chỗ nào kỳ lạ, điểm này khiến Nghệ Phong chỉ có thể buông tha thăm dò, ném ma tinh vào trong giới chỉ, thầm nghĩ thứ này bán đi, khẳng định rất đáng giá. Sau này nếu như không có tiền lên hoa lâu, có thể bán đi.
 
Nghệ Phong giải quyết xong những ma thú này, quay đầu nhìn mọi người đang tu luyện trước mắt, cảm giác được trong cơ thể có chút suy yếu, Nghệ Phong đang chuẩn bị tu luyện khôi phục... Chỉ là suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.
 
Lấy tốc độ khôi phục của Lăng Thần Quyết, cho dù không phải tập trung khôi phục, tốc độ khôi phục cũng cực kỳ khả quan. Hắn khôi phục rồi, những người này không nhất đính sẽ khôi phục xong. Nghĩ như thế, Nghệ Phong chuyên tâm bảo vệ cho những người này.
 
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không quên chế tạo ra một ảo cảnh nho nhỏ, để chỉnh lý toàn thân chật vật của hắn lại một chút, thuận tiện thay đổi lại một bộ quần áo. Đáy lòng rất dào dạt đắc ý rắm thối một phen chính mình có khuôn mặt đẹp trai, nhìn một chút đám người Băng Hồn, đáy lòng Nghệ Phong hắc hắc cười không ngừng: Hiện tại các ngươi chung quy không đẹp trai bằng bản đại thiếu nha!
 
Tiêu tốn ba ngày, thỉnh thoảng cũng có một ít ma thú cùng mị qua đây quấy rầy. Bất quá đều bị Nghệ Phong tiêu diệt không sai biệt lắm...
 
Băng Ngưng khôi phục xong đầu tiên, nhìn Nghệ Phong đã trở nên phong độ, nàng hơi sửng sốt, lập tức lắc mình đến trước mặt Nghệ Phong:
 
- Có thu hoạch gì không?
 
- A!
 
Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức phát hiện Băng Ngưng đang hỏi phát hiện chỗ tốt gì trong di chỉ hay không, cười cười nói:
 
- Một ít chỗ tốt nho nhỏ, chỉ thích hợp cho ta dùng!
 
Nhìn ý cười trên khóe miệng Nghệ Phong, Băng Ngưng như có điều hiểu rõ, nhàn nhạt nói:
 
- Thích hợp cho chính mình mới là tốt nhất!
 
Ánh mắt chuyển về phía khuôn mặt tuyệt mĩ của Băng Ngưng, quan sát trên dưới Băng Ngưng một phen, nhìn thân hình mềm mại dụ hoặc lồi lõm có hứng thú của Băng Ngưng, trong mắt Nghệ Phong không khỏi có chút nóng rực, ngay khi Băng Ngưng nhíu mày, Nghệ Phong mở miệng nói:
 
- Khí tức của nàng đã mạnh hơn nhiều, sợ là không lâu có thể đột phá đến tam giai?
 
Nghe được Nghệ Phong nói, Băng Ngưng gật đầu nói:
 
- Được một ít chỗ tốt nhỏ, tất cả mọi người đều có phần!
 
Nghe thấy câu đó, Nghệ Phong hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía nhóm người này, quả nhiên phát hiện thực lực của cả đám đều tăng lên rất nhiều. Đặc biệt các võ giả cấp thấp Tướng Giai, cư nhiên có người đề cao bốn năm giai, điều này làm cho Nghệ Phong kinh ngạc không thôi. Sau đó ánh mắt lại nhìn lên người Khinh Nhu, phát hiện tiểu nữ nhân này cư nhiên đề cao hai giai!
 
- Chỗ tốt gì? Cư nhiên để cho các nàng đề cao kinh khủng như vậy?
 
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, trong lòng cực kỳ hiếu kỳ!
 
- Phát hiện một ngụy chủ điện, trong đó có một cổ năng lượng thể tinh thuần, có thể đơn giản hấp thu, hơn nữa độ phù hợp cao, có thể hấp thu càng nhiều. Cho nên có ít người đạt thành độ phù hợp có thể đề cao bốn năm giai. Chỉ là độ phù hợp của ta rất thấp, cho nên cũng không hấp thu được nhiều, khó khăn lắm mới bước một chân vào tam giai!
 
Băng Ngưng giải thích nói.
 
Nghe thấy câu đó, Nghệ Phong cực kỳ ước ao vận khí tốt của bọn họ. Năng lượng thể nhưng vậy, cũng chỉ có viễn cổ mới có thể có, bọn họ may mắn gặp phải! Trong lòng cũng may mắn bẫy rập trong ngụy chủ điện không mạnh, bằng không những người này sợ rằng không thể không hao tổn được một người nào mà trở lại đây.
 
- Đáng tiếc! Đồ vật trân quý nhất lại bị Học viện Mộ Quang đoạt đi rồi!
 
Băng Ngưng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
 
- Đoạt đi rồi? Chuyện gì xảy ra?
 
Nghệ Phong nhíu nhíu mày, có chút không hiểu hỏi Băng Ngưng.
 
- Có hai bảo vật lớn, một... Là năng lượng thể khổng lồ mà bất luận kẻ nào có thể hấp thu kia. Còn lại chính là một ít đan dược, đẳng cấp của đan dược không thấp, sợ rằng có cấp độ thất giai. Tác dụng hẳn là tinh thuần đấu khí trong cơ thể! Cũng là do bọn hắn thừa dịp chúng ta suy yếu, cướp đoạt đan dược đi rồi! Chúng ta đổi theo một đường qua đây, đã gặp phải con ma thú kỳ lạ này!
 
Băng Ngưng có chút bất đắc dĩ.
 
- Tinh thuần đấu khí?
 
Trong lòng Nghệ Phong có chút kinh ngạc, đan dược như vậy tự nhiên vô ích đối với hắn, thế nhưng đối với những học viên bình thường, cho dù là Băng Ngưng Băng Hồn đều có tác dụng tương đối lớn. Bởi vì tinh thuần đấu khí chẳng khác nào tăng mạnh căn cơ. Điều này cũng khó trách Băng Ngưng luôn ngạo nghễ lúc này cũng phải thở dài một hơi, đan dược như vậy bị cướp đi, đáy lòng đương nhiên tiếc nuối.
 
- Học viện Mộ Quang thực sự quá mức to gan, cư nhiên còn gám đoạt đồ vật của Trạm Lam học viện!
 
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với đám người Băng Hồn đã thức tỉnh:
 
- Đã lâu không bắt nạt người khác sao? Đi, chúng ta đi bắt nạt người!
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.