Chương trước
Chương sau
 
Đối với câu nói của Lý Hắc, Nghệ Phong không thèm quan tâm, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, đứng trên lôi đài, hơi xoa xoa chân, lập tức quay sang đám người học viện Xích Viêm nói:
- Bản thiếu muốn lôi đài này. Học viện Xích Viêm các ngươi có bản lĩnh cứ việc đoạt lại, bằng không, cút!
Lời nói bá đạo đến cực điểm, khiến đám người bên dưới có chút hả hê nhìn lên lôi đài. Rất hiển nhiên bọn họ đều nhìn ra, Học viện Trạm Lam là quay về tìm lại mặt mũi. Hơn nữa với thực lực của thiếu niên này, quả thực có bản lĩnh làm được điều đó. Một cước vừa rồi kia, bọn họ đều đã nhìn rõ ràng, sắc bén, bá đạo, và cực kỳ hung mãnh.
- Ngươi…
Học viện Xích Viêm có khi nào phải chịu vũ nhục nặng nề như vậy. Không thể nghi ngờ đây chính là một cái tát hung hăng thẳng vào mặt bọn họ. Đặc biệt đối phương lại là người mới rồi còn bị bọn họ đạp dưới chân…
- Ngữ khí thật cuồng ngạo! Nếu chúng ta không đi thì sao?
Vẻ mặt Lý Hắc âm trầm nói.
- Không đi? Rất đơn giản, bản thiếu đá các ngươi đi là được!
Nghệ Phong thờ ơ nói, dường như người trước mặt không phải là tinh anh của học viện Xích Viêm mà là một đám chó con mèo con vậy.
- Ta cũng muốn nhìn xem, các hạ rốt cuộc có bản lĩnh gì!
Lý Hắc giận dữ hừ một tiếng.
Nghệ Phong không phản ứng lại đối phương, tiếp tục nói:
- Bản thiếu đứng ở đây, tất cả các ngươi cùng lên hay xa luân chiến, tùy ý các ngươi chọn.
Những lời này vừa nói ra, khiến phía dưới lập tức ồ lên. Mọi người trừng mắt há miệng nhìn Nghệ Phong, không biết có phải mình nghe lầm hay không. Thiếu niên này thoạt nhìn không mạnh, không ngờ dám một mình tiếp toàn bộ học viện Xích Viêm? Là quá ngông cuồng? Hay là trước đây bọn họ đã xem thường Học viện Trạm Lam? Học viện Trạm Lam từ khi nào lại có một nhân vật bưu hãn thế này?
- Được! Được! Nếu các hạ đã muốn, vậy ta cũng nhìn thử xem, ngươi làm sao có thể ngạnh kháng học viện Xích Viêm…Tất cả học viên nghe lệnh! Bày trận! Đánh tiểu tử này ngay cả mẹ hắn cũng không thể nhận ra!
Lý Hắc nổi trận lôi đình, quay sang hơn ba bốn mươi học viên đưa tay ra lệnh.
- Rõ!
Hắn vừa dứt lời, đám học viên vốn đang giận dữ xanh mặt đều nhất loạt bày trận, đấu khí tuôn trào, thân hình biến ảo, bao vây Nghệ Phong vào giữa.
Nhìn một màn này, người bên dưới đều nhất loạt ồ lên. Hiển nhiên là vô cùng khinh thường đối với việc học viện Xích Viêm cậy đông hiếp ít. Đám người Cô Tinh thấy thế cũng tiến về phía trước một bước, nhưng lại bị Băng Hồn kéo lại:
- Hắn có thể đối phó được…
Đám người Cô Tinh ngẩn ra, lập tức gật đầu, lúc này mới ngừng bước. Những người này quả thực không đủ để làm khó Nghệ Phong.
- Được rồi chứ?
Nghệ Phong nhìn đám người đang bao vây mình, thản nhiên nói:
- Nếu được rồi, vậy đến phiên bản thiếu!
Vừa dứt lời, thân hình Nghệ Phong hóa thành một đạo tàn ảnh, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ trào ra. Một quyền thẳng tắp đánh về phía một học viên. Lý Hắc thấy một màn này, khóe miệng cười nhạt một tiếng. Với thực lực của chúng học viên bọn họ, lập thành trận pháp, tuy rằng trận pháp cũng không cao cấp lắm, nhưng để đối phó với một Tôn Cấp bình thường đều dư giả. Đối phương không ngờ trực tiếp đánh vào tâm trận. Đây không thể nghi ngờ chính là muốn ngạnh kháng với lực lượng của tất cả mọi người cộng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngay khi đám người Lý Hắc đợi Nghệ Phong xấu mặt, nắm tay của Nghệ Phong cũng nện thẳng lên người học viên giữ tâm trận… Cùng với một tiếng trầm đục như sấm sét, vô số tảng đá trên lôi đài bị nhấc lên. Trong khi mọi người còn đang ngây ra tại chỗ, học viên kia vốn ở tâm trận lại bị một quyền của Nghệ Phong đánh bay thẳng về phía chân trời, máu tươi rải khắp không gian, khiến người khác nhìn vào đều phải giật mình!
- Tôn Cấp?
Lý Hắc kinh hãi kêu một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được. Tuy nhiên, khi tiếng học viên kia hung hăng đập trên mặt đất vang lên, Lý Hắc rốt cục đã có phản ứng, quay sang học viên bên cạnh quát lên:
- Mau đi thông báo với lão đại!
Nhìn học viên kia lao nhanh xuống lôi đài, Nghệ Phong cũng không có phản ứng. Hắn không thèm ngăn cản bọn chúng đi kêu viện binh.
Đám người Lý Hắc sớm đã bị một quyền của Nghệ Phong dọa cho sợ hãi, nhưng Nghệ Phong cũng không bởi vậy mà lưu thủ. Thế tiến công của hắn vô cùng sắc bén, gần như là mỗi quyền một người. Nguyên một đám học viên ngã nhào trên lôi đài, nhìn thấy mà cực kỳ giật mình, hơn nữa, không một ai có thể đứng lên được…
Nhìn một màn này, mọi người dưới đài sớm đã vô cùng kinh ngạc, lại nhìn Nghệ Phong vẫn còn mạnh mẽ có thừa, cả đám đều nuốt nước bọt, hít vào một hơi thật sâu. Một quyền một người, đây là bá đạo cỡ nào?
Tuy mọi người trong Học viện Trạm Lam đã sớm nghe qua rất nhiều chuyện về Nghệ Phong, nhưng khi tận mắt chứng kiến công kích bá đạo của Nghệ Phong, ánh mắt mọi người đều sáng bừng lên, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể. Nhìn đám người ngã nhào trên lôi đài, bọn họ cảm giác thật hãnh diện.
Mấy chục học viên, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của Nghệ Phong. Ánh mắt hắn cuối cùng chuyển đến người Lý Hắc. Thấy ánh mắt Nghệ Phong dừng lại trên người mình, Lý Hắc không khỏi run lên, đầu khí lập tức mạnh mẽ trào ra, cảnh giác phòng bị Nghệ Phong…
- Hừ!
Thấy đối phương như vậy, ánh mắt Nghệ Phong không khỏi lộ một tia khinh thường, hơi vung tay lên, xòe ra ba ngón tay, thản nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba quyền của ta, ngươi có thể đi!
Những lời này ngông cuồng đến cực điểm, khiến phía dưới ồn ào hẳn lên, tiếng reo hò không ngớt. Tràng diện ngược đãi người như vậy trước đây bọn họ chưa từng thấy qua. Đặc biệt bên ngược đãi người lại chính là Học viện Trạm Lam yếu thế lúc trước. Điều này càng khiến bọn họ reo hò không ngớt.
- Quyền thứ nhất!
Nghệ Phong không để ý tới tiếng ồn ào xung quanh, vận chuyển đấu khí lên nắm tay, tùy ý đấm về phía đối phương một quyền.
Lý Hắc sao dám tiếp một quyền này của Nghệ Phong, thân ảnh chợt lóe, chật vật muốn tránh né. Nghệ Phong cũng thật không ngờ một quyền này của hắn lại bị Lý Hắc tránh được…
Nghệ Phong nhìn thấy một màn này cũng không cho là đúng, lập tức chém ra quyền thứ hai. Quyền này hiển nhiên so với quyền vừa rồi có uy thế mạnh hơn rất nhiều. Một quyền thế tới rào rạt, hoàn toàn phong tỏa đường né của hắn. Lý Hắc bất đắc dĩ, chỉ có thể ngưng tụ đấu khí, cắn răng nghênh đón một quyền này của Nghệ Phong.
Ầm…
Dưới một quyền này, sắc mặt Lý Hắc tái nhợt, liên tục lui về phía sau mấy bước, tạo nên những vết chân thật sâu trên lôi đài. Lúc sau mới khó khăn ổn định lại thân hình.
- Một quyền cuối cùng!
Nghệ Phong thấy dưới một quyền của hắn đối phương rõ ràng khí huyết dâng trào, hơi lắc đầu. Tên này tuy cũng là Vương Cấp đỉnh phong, nhưng so với bọn Quỷ động chủ còn kém nhiều lắm, chỉ e cũng chỉ là nhờ thông qua bí pháp gì đó mà đề thăng, căn cơ quá non yếu. Thậm chí Nghệ Phong nghĩ, ngay cả một Vương Cấp bát giai do kiên định tu luyện mà đạt được đều có thể tương đương với hắn…
Một quyền cuối cùng, Nghệ Phong không có lưu thủ, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, một quyền lập tức hung hăng đánh tới.
Lý Hắc nhìn một quyền khiến không gian vặn vẹo kia, sắc mặt đại biến, thân ảnh vội vã chớp động. Ngay khi trái tim hắn dường như hoàn toàn bị đóng băng, một tiếng quát giận dữ vang lên bên tai khiến hắn mừng rỡ không thôi.
- Dừng tay!
Tiếng quát này khá lớn, khiến mọi người cảm giác màng tai rung động kịch liệt. Lý Hắc càng có khuynh hướng lệ nóng tuôn trào. Lão đại tới, hắn coi như tránh được một kiếp.
Cảm nhận được một quyền hung hăng từ bên trái đánh tới, khóe miệng Nghệ Phong khẽ nhếch lên một tia cười nhạt:
- Lẽ nào chỉ bằng vào ngươi cũng muốn cứu hắn?
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong trong nháy mắt biến mất. Dưới ánh mắt không dám tin của Lý Hắc, một quyền vẫn hung hăng nện trên ngực hắn.
Phụt…
Cùng với tiếng máu phun ra, Lý Hắc cũng hung hăng đập trên mặt đất. Mọi màn này khiến trong lòng mọi người kịch liệt chấn động, đều ngây ra nhìn Nghệ Phong. Thật không ngờ dưới tình huống như vậy, Nghệ Phong vẫn có khả năng đánh trọng thương đối phương.
Mà người mới tới nhìn Lý Hắc té trên mặt đất, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Đôi mắt chim ưng hầu như muốn nuốt sống Nghệ Phong.
Đối với ánh mắt của hắn, Nghệ Phong xem như không thấy, quay đầu về phía đám người học viện Xích Viêm đã ngã nghiêng ngả, khẽ cười nói:
- Tặng các ngươi hai chữ này, các ngươi còn thoải mái sao?
Những lời này khiến ánh mắt mọi người chuyển dời đến những học viên ngã lăn trên mặt đất đang không ngừng kêu cha gọi mẹ. Rất nhanh, bọn họ kinh ngạc phát hiện, vị trí nằm của những người này vừa vặn tạo thành hai chữ "Rác rưởi".
Phát hiện này khiến đám học viên Học viện Trạm Lam ngây ra một lúc, lập tức bạo phát từng đợt tiếng hoan hô vang dội…
Mọi người dưới đài cũng đều nhìn đám người học viện Xích Viêm bằng ánh mắt cổ quái. Từ ngữ bọn họ vốn dùng để gọi Học viện Trạm Lam, lúc này lại bị người ta dùng chính hai chữ này đuổi về. Lúc này đây, học viện Xích Viêm triệt để mất hết mặt mũi.
Người vừa tới nhìn hai chữ này, sắc mặt cũng biến đổi trở nên cực kỳ khó coi. Hai chữ này không thể nghi ngờ chính là hung hăng tát thẳng vào mặt toàn bộ học viện Xích Viêm. Người này hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong trầm giọng nói:
- Các hạ không thấy có chút quá phận sao?
- Quá phận?
Nghệ Phong cười ha ha, lập tức nhìn đám người Họa Thủy hỏi:
- Bản thiếu có quá phận không?
Họa Thủy đương nhiên biết trả lời thế nào. Nàng dùng sức lắc đầu, cố gắng nhịn cười nghiêm túc nói:
- Không! Ta vẫn nghĩ ngươi làm như vậy quá nhẹ tay! Ngươi quá thiện lương đi!
Những lời này khiến mọi người trong Học viện Trạm Lam đều nhịn không được vai khẽ rung lên, muốn cười lại không dám cười. Thiện lương? Đúng, Nghệ Phong rất là thiện lương!
Thấy Họa Thủy trả lời như vậy, Nghệ Phong ném cho nàng ánh mắt tán thưởng, lại nhìn người mới tới nói:
- Ngươi cũng nghe rồi đó, Học viện Trạm Lam không ai là không biết ta rất thiện lương. Cho nên ta chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận.
Những lời này khiến hai vai đám người Học viện Trạm Lam càng rung mạnh hơn. Thậm chí có người nhịn không được quay lưng cười trộm.
- Hừ! Đường đường Tôn Cấp, đi khi dễ một đám Vương Cấp, lẽ nào đây là phong cách của Học viện Trạm Lam?
Người nọ trừng mắt nhìn Nghệ Phong, muốn dùng những lời này để hạ thấp mặt mũi hắn.
Nghệ Phong nhún nhún vai, làm động tác phủi bụi trên áo, thản nhiên cười nói:
- Ai nói với ngươi, bản thiếu là Tôn Cấp?
Câu nói này khiến phía dưới nhất loạt ồ lên, cổ quái nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ: Chẳng lẽ ngươi còn không phải Tôn Cấp sao?
- Thật đáng tiếc phải nói cho ngươi biết, tuy rằng bản thiếu so với cường giả Vương Cấp mạnh hơn một chút, nhưng thật ra vẫn chưa đạt đến Tôn Cấp!
Câu nói này khiến đám đông chấn động choáng váng: Không đạt đến Tôn Cấp? Sao lại có lực lượng kinh khủng như vậy?
Người kia cũng sửng sốt, lập tức giận dữ cười to nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của ngươi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.