Chương trước
Chương sau
 
Dưới lực lượng áp chế của Nghệ Phong, quang cầu càng nhảy lên mạnh mẽ hơn, khiến hắn suýt chút nữa không thể nắm được.
- Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, đấu khí mạnh mẽ tràn ra, áp chế quang cầu xuống. Hồn lực cũng điên cuồng tuôn trào, sau đó bay nhanh về phía quang cầu. Hồn lực tiến nhập vào trong quang cầu, rất nhanh tìm được một tia ấn ký trong đó.
Tia ấn ký này hiển nhiên bất mãn đối với sự xâm lấn của Nghệ Phong. Năng lượng do quang cấu khống chế mạnh mẽ bắn về phía Nghệ Phong. Đối với công kích của ấn ký, Nghệ Phong đương nhiên sẽ không để trong lòng. Năng lượng Phệ Châu mạnh mẽ tuôn ra, bao vây ấn ký vào giữa. Đối với hồn lực ấn ký, sự thôn phệ của Phệ Châu không hề nghi ngờ chính là công kích tốt nhất.
Chỉ là một đạo ấn ký nho nhỏ do vị tổ tông Bạch gia lưu lại, đương nhiên sẽ không ngăn cản được Phệ Châu. Dưới sự thôn phệ của Phệ Châu, quang cầu kia dần dần an tĩnh lại. Lúc này Nghệ Phong mới đưa tay về phía quang cầu, mạnh mẽ bắt lấy. Khi thực hiện hành động này, tâm trạng Nghệ Phong cũng hết sức căng thẳng, thậm chí còn chuẩn bị nếu có bất cứ dị trạng gì phát sinh sẽ lập tức ném luôn cả quang cầu đi… Dù sao, vị tổ tông này của Bạch gia rất thích chơi trò huyết mạch, mà hắn thì không hề có chút huyết mạch nào của Bạch gia.
Khiến Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong đều thở phào một hơi chính là, dưới một trảo này, quang cầu dễ dàng bị nắm giữ. Một mộc tương theo phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt hai người. Quang cầu vỡ tan cũng không lập tức biến mất, ngược lại chỉ chốc lát sau lại ngưng tụ lại, rơi vào trong lòng bộ xương khô đang ngồi xếp bằng. Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong không hề chú ý thấy một màn này, ánh mắt hai người đều tập trung trên mộc tương cổ xưa.
- Mở ra xem chứ?
Bạch Hàn Tuyết nhìn mộc tương cổ xưa, hít sâu một hơi, đè nén xúc động trong lòng, quay sang Nghệ Phong run giọng hỏi…
Nghệ Phong gật đầu, đưa tay khẽ đẩy mộc tương ra, định thần nhìn chăm chú vào đó. Hai thanh lợi kiếm trạm trổ một rồng một phượng xuất hiện trước mắt Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết. Hồn lực của hai người đảo qua, lập tức cùng kinh hãi kêu lên:
- Linh khí?
Nhịp tim của Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong nhất thời tăng thêm mấy lần. Tiếng trống ngực thình thình vang vọng rõ mồn một trong không gian an tĩnh. Bạch Hàn Tuyết vươn đôi tay trắng nõn nhỏ bé của nàng, khẽ rút lợi kiếm điêu khắc hình phượng ra, lập tức nhổ xuống một sợi tóc, thổi qua nó một hơi.
Dưới cái thổi nhẹ của nàng, sợi tóc nhẹ nhàng bị cắt thành hai đoạn. Thấy một màn này, Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được ý mừng rỡ trong mắt đối phương. Nghệ Phong cũng nắm lấy thanh lợi kiếm điêu khắc thần long, cảm giác lòng bàn tay mát lạnh, rõ ràng có dấu hiệu ngưng tụ đấu khí. Nghệ Phong hơi dùng hồn lực dò xét một chút khí linh của thanh lợi kiếm này, lập tức quay sang nói với Bạch Hàn Tuyết:
- Linh khí đê giai, đại khái từ nhị đến tam tinh…
Bạch Hàn Tuyết gật đầu, kích động trong lòng cũng không bởi vì Nghệ Phong nói đây là linh khí đê giai mà giảm bớt. Linh khí đối với bất luận võ giả nào mà nói đều có lực hấp dẫn vô cùng lớn lao. Chỉ cần hai thanh linh khí này, cái giá phải trả cho chuyến đi vào di chi lần này hoàn toàn xứng đáng.
Hơn nữa, quang cầu vừa rồi là cái ở vị trí thấp nhất. Nếu như nàng đoán không sai, hai thanh linh khí này hẳn là có giá trị thấp nhất trong đó. Nghĩ tới điểm này, ánh mắt Bạch Hàn Tuyết một lần nữa trở nên nóng bỏng.
Thấy Bạch Hàn Tuyết như vậy, Nghệ Phong cũng không biết nói gì. Nhìn nàng tra lợi kiếm vào vỏ, Nghệ Phong lấy từ trong người ra một cái Nạp Linh Giới, lập tức đưa cho Bạch Hàn Tuyết nói:
- Thu linh khí vào đây đi, nếu cứ mang nó trên người, bị người khác phát giác ra sẽ rất phiền phức đó!
- Ừ!
Bạch Hàn Tuyết cũng không hề khách khí, tiếp nhận Nạp Linh Giới trong tay Nghệ Phong, đeo lên ngón giữa. Nghệ Phong thấy một màn như vậy vốn muốn nhắc nhở một phen, chỉ là suy nghĩ một chút cảm thấy tốt nhất nên quên đi. Chỉ bất quá vẫn nở nụ cười hắc hắc.
- Ngươi cười cái gì?
Bạch Hàn Tuyết có chút nghi hoặc nhìn Nghệ Phong hỏi.
- A! Không có gì! Ta chỉ đột nhiên nghĩ tới, ở quê hương của ta, mang nhẫn trên ngón giữa có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Câu nói này khiến Bạch Hàn Tuyết không hiểu ra sao. Chỉ là, ánh mắt cổ quái của Nghệ Phong chung quy khiến nàng không chịu nổi, lập tức tháo nhẫn xuống, đeo trở lại trên ngón trỏ… Tuy nhiên, động tác đổi này khiến nụ cười của Nghệ Phong càng thêm quỷ dị!
Thấy Nghệ Phong như vậy, Bạch Hàn Tuyết tức giận trừng mắt liếc hắn, nhưng cũng không có phản ứng lại, thu Phượng Kiếm vào trong Nạp Linh Giới.
- Nàng không thu Long kiếm lại sao?
Nghệ Phong quay sang Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu nói:
- Ta có linh khí kia là đủ rồi. Long Kiếm để ngươi dùng đi!
Nói xong câu này, sắc mặt Bạch Hàn Tuyết hơi hồng lên. Cho dù là ai cũng nhìn ra được, hai thanh kiếm này rất có thể mang ý nghĩ Tình lữ kiếm.
Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết nói như vậy, cũng không khách khí thu Long Kiếm lại. Với thực lực không ngừng tăng lên của Nghệ Phong, Tiêm Hổ Kiếm quả thực đã không thỏa mãn được hắn. Có linh khí này, ít nhất cũng không cần lo lắng vấn đề vũ khí nữa. Tuy rằng trong nhẫn của hắn đã có Tru Tiên kiếm càng lợi hại hơn, nhưng cái đó sao có thể tùy tiện sử dụng?
- Có linh khí này, thực lực hẳn là có thể tăng vọt một lần nữa. Đối phó với cường giả Tôn Cấp, cho dù không thi triển kỹ năng gì cũng có thể đánh một trận.
Trong lòng Nghệ Phong có chút mừng rỡ, nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết, càng thêm yêu thích nàng. Nữ nhân này hoàn toàn là ngôi sao may mắn của hắn. Mỗi lần đi theo nàng, thiếu cái gì liền có cái đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bạch Hàn Tuyết thấy ánh mắt nóng bỏng của Nghệ Phong đang nhìn mình, rốt cuộc chịu không nổi, sắc mặt ửng đỏ, quay sang hắn nói:
- Lấy quang cầu tiếp theo đi
Nghệ Phong khẽ gật đầu, đưa tay bắt lấy quang cầu thứ hai. Hồn lực một lần nữa mạnh mẽ tràn vào quang cầu. Tuy nhiên, Nghệ Phong phát hiện, ấn ký trong quang cầu này hiển nhiên so với quang cầu lúc trước mạnh hơn rất nhiều. Chỉ là, dưới sự thôn phệ của Phệ Châu, cũng không tốn bao nhiêu thời gian…
Khi một tia ấn ký cuối cùng tiêu tan, tia sáng trong mắt Nghệ Phong càng trở nên nóng bỏng hơn. Từ trong ấn ký này có thể nhìn ra, bảo vật chứa trong quang cầu này so với linh khí lấy được vừa rồi tuyệt đối trân quý hơn rất nhiều.
Khi quang cầu vỡ vụn lại ngưng tụ trên người bộ xương khô, một quyển trục xuất hiện trong tay Nghệ Phong. Nghệ Phong nhẹ nhàng mở ra, lại phát hiện trên quyển trục hoàn toàn trắng xóa, không hề có một chữ nào. Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày. Bạch Hàn Tuyết ở bên cạnh tựa hồ hiểu ra, một giọt máu bị nàng trích ra, lập tức nhỏ xuống quyển trục. Trước ánh mắt kinh ngạc của Nghệ Phong, quyển trục vốn trống không đột nhiên hiện ra vô số văn tự cổ đại.
Bạch Hàn Tuyết nhìn những văn tự này thất thần kêu lên:
- Phần cuối bảo điển Bạch gia?
Bạch Hàn Tuyết tiếp nhận quyển trục trong tay Nghệ Phong mà không dám tin vào mắt mình. Nhìn nó hồi lâu, rốt cuộc nàng mới tin rằng mình không nằm mơ. Bạch Hàn Tuyết lẳng lặng nhìn quyển trục này, thân thể ngây ra tại chỗ. Nàng vẫn cho rằng bộ trước đây mình tu luyện chính là bảo điển Bạch gia đầy đủ. Không ngờ còn có bộ dưới. Nhớ tới sự kinh khủng của bộ trên kia, Bạch Hàn Tuyết cơ hồ không cần nghĩ cũng biết giá trị của bộ dưới này.
Thấy phản ứng của Bạch Hàn Tuyết như vậy, Nghệ Phong cũng đoán được giá trị của quyển trục này. Thảo nào có thể được đặt trên linh khí.
- Thu lại đi! Thử xem quang cầu cuối cùng là vật gì!
Nghệ Phong cảm thấy tâm tình hắn không thể bình tĩnh như thường. Lúc này hắn có cảm giác mình như một cậu học trò nhỏ đang mở phần thưởng đặc biệt. Mỗi lần mở là tim lại đập nhanh hơn, hơn nữa, càng mở càng lớn.
Bạch Hàn Tuyết cố gắng đè nén kích động trong lòng, thu quyển trục vào trong Nạp Linh Giới. Có quyển trục này, thực lực của nàng nhất định sẽ một lần nữa tăng vọt… Chuyện vượt qua đám người Băng Hồn chỉ bất quá là vấn đề thời gian mà thôi.
Đạo quang cầu thứ ba hiển nhiên cực kỳ phiền phức. Cho dù Nghệ Phong vận dụng âm dương Phệ Châu cũng mất khá nhiều thời gian mới may mắn phá bỏ được ấn ký. Bạch Hàn Tuyết nhìn mồ hôi túa ra trên trán Nghệ Phong, trong lòng thầm kêu may mắn. May là nàng lôi kéo được Nghệ Phong đi cùng, bằng không cho dù vào được tới chủ điện cũng tuyệt đối không làm gì được những quang cầu này.
Khi năng lượng trong đạo quang cầu thứ ba ngưng tụ trên người bộ xương khô, Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết cũng không phát hiện ra, trong hốc mắt bộ xương khô màu bạch ngọc kia, không ngờ có bạch quang chớp động.
Mà lúc này, Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong đã hoàn toàn tập trung tinh thần vào vật vừa lấy được từ trong quang cầu thứ ba. Nhìn bình ngọc trong tay, hai người lại đưa mắt nhìn nhau. Bình ngọc này thật ra không giống những bình ngọc thông thường khác. Khi chạm vào cảm giác rất ấm áp. Hơn nữa, bên trên còn chạm khắc rất nhiều văn tự phức tạp, bên ngoài còn có năng lượng quỷ dị lưu động. Điều này khiến Nghệ Phong nhớ tới câu chuyện đồng thoại về ác quỷ trong chai.
Nhìn bình ngọc không lớn trước mắt, Nghệ Phong hít sâu một hơi, chậm rãi đặt tay lên nắp bình. Hắn muốn xem thử, vật gì có thể xếp trên linh khí và bảo điển Bạch gia.
Nghệ Phong hơi mở nắp bình. Nhưng khi nắp bình vừa hé ra một khe nhỏ, sắc mặt Nghệ Phong đại biến, mạnh mẽ đóng chặt nắp bình lại.
Thế nhưng đã không còn kịp rồi. Tuy rằng nắp bình chỉ mở ra trong nháy mắt, lại cũng chỉ là một khe nhỏ, nhưng một cỗ lực lượng mạnh mẽ cũng đột ngột từ trong bình trào ra.
Cỗ lực lượng dâng trào này như cơn hồng thủy, hung hăng đánh lên thân thể Nghệ Phong. Dưới cú đánh này, thân thể hắn không tự chủ được bay thẳng ra ngoài, mạnh mẽ nện trên nền bạch quang. Cú va đập này khiến máu trong miệng hắn không ngừng trào ra.
- Nghệ Phong!
Sắc mặt Bạch Hàn Tuyết đại biến, thân ảnh chợt lóe lên, lao tới bên người Nghệ Phong, ôm hắn dậy.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong vội thi triển Lăng Thần Quyết, mạnh mẽ áp chế khí huyết đang cuộn trào trong ngực, lắc đầu nói:
- Ta không sao!
Nói xong, ánh mắt Nghệ Phong một lần nữa ngưng tụ trên bình ngọc trong tay. Vừa rồi nếu hắn không phản ứng kịp thời, nhanh chóng đậy nắp bình trong nháy mắt, nhất định không đơn giản chỉ là bị phun máu như vậy.
Nhớ tới cỗ năng lượng vừa rồi, tim Nghệ Phong một lần nữa đập nhanh hơn, trong mắt tràn đấy rung động. Hắn biết rõ thực lực của mình, một khi đã phòng ngự, cho dù là một kích của Tôn Cấp bình thường cũng không có khả năng khiến hắn phun máu như vậy. Thế nhưng vừa rồi chỉ là một đạo dư ba, cũng có thể đánh hắn tới mức đó. Có thể thấy được, năng lượng trong bình ngọc kinh khủng cỡ nào! Nghệ Phong quả thực không cách nào tưởng tượng nổi.
- Nàng có cảm nhận được mùi dược liệu nồng đậm hay không?
Nghệ Phong quay sang Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong hỏi lập tức gật đầu. Rất hiển nhiên, mùi dược liệu này đã tràn ngập khắp không gian.
Nghệ Phong nhận được cái gật đầu xác nhận của Bạch Hàn Tuyết, tựa hồ nhớ tới cái gì, trái tim kịch liệt nhảy lên, hầu như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Hắn nhìn bình ngọc trong tay, gần như không thể tin được, kinh hãi thốt lên:
- Đan dược thập giai?
Lời nói kinh hãi này của Nghệ Phong khiến Bạch Hàn Tuyết cũng chấn động triệt để ngây ra tại chỗ, toàn thân cứng ngắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.