Chương trước
Chương sau
 
Cách thời điểm Yêu Ngọc tấn giai đã ba ngày, Yêu Ngọc tấn giai quá mức kinh khủng, dẫn tới toàn bộ học viện bạo loạn một trận, đến cuối cùng Nghiêm Thành phải thông báo giải thích với cao tầng học viện, khi đó mới dẹp loạn được tâm lý kinh khủng của học viên.
Có điều, khi bọn họ nghe được ma thú này là của một học viên trong học viện, cả đám đều bàn luận không biết người này là ai. Cuối cùng, mọi người đều trăm miệng một lời khẳng định ma thú này là của Nghệ Phong. Lý do chính là:
- Ngoại từ Nghệ Phong sư huynh, còn ai có thể thu phục được ma thú kinh khủng như vậy.
Đương nhiên Nghệ Phong cũng không biết những chuyện này, Yêu Ngọc tấn cấp tiêu tốn thời gian hai ngày, hắn không biết khi nào Yêu Ngọc mới tấn giai xong, bèn đơn giản quay mặt đi vào trong gian phòng cực kỳ gay mũi của quái lão đầu, bắt đầu bế quan.
Lão đầu tử đối với cử động này của Nghệ Phong thật ra không hề dị nghị, nếu thánh quả đã tới tay rồi, hiện tại cũng là lúc hắn nên trùng kích y sư bát giai… Đương nhiên, lần này đi một chuyến tới đế quốc Mãnh Hổ cũng tiêu hao gần hết chỗ dược liệu, Nghiêm Thành thấy vậy cũng thức thời, rất nhanh cho người đi chuẩn bị dược liệu, đối với học viện Trạm Lam mà nói, dược liệu cấp bậc như thánh quả có thể không có, thế nhưng những dược liệu không quá mức trân quý thì không phải vấn đề gì lớn.
Thế nên những dược liệu cần thiết đều được chuẩn bị tới, Nghệ Phong cũng đóng cửa bế quan ngay trước mặt quái lão đầu đang trừng mắt thổi râu, toàn bộ gian phòng cũng trở nên an tĩnh.
Bị Nghệ Phong chiếm mất địa bàn, quái lão đầu rơi vào đường cùng, chỉ có thể dẫn Liễu Nhiên tới lầu các của viện trưởng. Đối vớ điều này, Liễu Nhiên thật ra vui vẻ mười phần, gian nhà kia của quái lão đầu, hắn đúng thật không muốn lưu lại thêm chút nào.
Ngay khi Nghệ Phong bế quan, tại trong một đại điện của Kim Ưng Tông, một trung niên nhân sắc mặt âm trầm, ngồi ở xung quanh là một vài lão nhân tuổi tác không nhỏ…
Có thể thực lực trung niên nhân không phải mạnh nhất trong đoàn người, thế nhưng sắc mặt âm trầm của hắn lại khiến đám lão giả ngồi xung quanh đều phải thu liễm, không dám phát ra chút âm thanh nào.
- Các ngươi chắc chắn hắn đã về tới học viện Trạm Lam?
Trung niên nhân trầm giọng nói, ánh mắt nhìn thẳng Thiết trưởng lão.
Là Tôn cấp duy nhất sống sót sau khi giao thủ với Nghệ Phong, cảm giác được uy áp từ ánh mắt trung niên nhân nhìn tới, thân thể hắn cũng căng thẳng, sau lưng toát ra mồ hôi, rung rẩy nói:
- Tin tức từ đế quốc Trạm Lam truyền đến, đồn đại hắn đã trở lại học viện.
- Phế vật…
Trung niên nhân nắm lấy chiếc chén trước mặt, hung hăng ném về phía Thiết trưởng lão, Thiết trưởng lão cũng không dám né tránh, bị chiếc chén đập thẳng vào mặt, một dòng máu chảy xuống.
- Nhiều người như vậy, cư nhiên ngay cả một tên Vương cấp cũng không đối phó được, để hắn chém giết đi ba Tôn cấp, sau đó bình yên vô sự chạy về đế quốc Trạm Lam, các ngươi ăn phân lớn lên sao?
Nghe tiếng rống giận như sấm sét, mọi người câm như hến, cả đám cúi gằm mặt, hiển nhiên cũng xấu hổ mười phần.
Thiết trưởng lão cũng phải cố gắng đề cao dũng khí, giải thích:
- Thuật dị dung của tiểu tử này mười phần cao siêu, từ trong thành nghênh ngang rời đi trở lại đế quốc Trạm Lam, nếu không vì một hồi tranh đấu chưa rõ nguyên nhân, dẫn tới một vị Tôn cấp có điều phòng bị, sợ là hắn chạy ra khỏi đế quốc Mãnh Hổ rồi chúng ta cũng không biết được.
Một câu nói này khiến nam tử trung niên càng nổi giận, tiếp tục nắm lấy cái chén khác bên cạnh, một lần nữa hung hăng ném tới:
- Các ngươi là phế vật sao? Những người các ngươi có ai không biết thuật dị dung, ngay cả thuật dị dung cũng không nhìn ra, còn sống để làm gì nữa?
Nghe được nam tử trung niên nói, mọi người cười khổ một tiếng, thế nhưng cũng không dám phản bác… Trong lòng lại phỉ báng không thôi: thuật dị dung của tiểu tử kia là bình thường sao? Nghe mấy người từng tranh đấu với Nghệ Phong nói, quả thực đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nếu không vì khí tức, căn bản không thể nhận thức được. Loại thuật dị dung này, sao phải thứ thuật dị dung thô thiển mà võ giả nào cũng biết có thể so sánh được?
Nam tử trung niên hiển nhiên còn chưa hết tức giận, hít sâu một hơi, nói:
- Lần này trừ ba Tôn cấp, còn tổn thất bao nhiêu đệ tử?
- Bảy tám mươi người, trong đó có hơn hai mươi người là Vương cấp!
Thiết trưởng lão nói.
Nghe một câu này, khóe miệng nam tử trung niên hơi co quắp, ba Tôn cấp, hơn hai mươi Vương cấp, cho dù Kim Ưng Tông cũng phải đau xót đến cực điểm.
- Mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì, ta muốn thấy xác tiểu tử kia…
Giọng nói âm lãnh của nam tử trung niên khiến trong lòng mọi người hơi phát lạnh, cả đám lập tức gật đầu nói:
- Cẩn tuân lệnh tông chủ!
- Tuyệt không được cho tiểu tử đó an bình phát triển, ta thật không ngờ, một tên Sư cấp nho nhỏ năm đó, cư nhiên có thể có được bản lĩnh như vậy, sớm biết thế, ngày trước coi như tại đế quốc Trạm Lam, cũng phải chém giết hắn.
Tông chủ Kim Ưng Tông hít sâu một hơi, rất hối hận với cố kỵ năm đó, nếu như chém giết đối phương rồi, hiện cũng không đến mức ba gã Tôn cấp phải ngã xuống trong tay đối phương, ba Tôn cấp a, vừa nghĩ đến lại khiến trong lòng hắn đau xót không thôi.
- Được rồi, có điều tra được vì sao đối phương ghi hận với Kim Ưng Tông? Chỉ sợ là có vài người chỉ thị hắn làm!
Tông chủ Kim Ưng Tông hít sâu một hơi, tới vị trí này của hắn, lý giải càng nhiều hơn, cố kỵ cũng càng nhiều hơn. Mặc dù Kim Ưng Tông trong mắt người bình thường là cao không thể với, thế nhưng trong lòng hắn rất minh bạch, so với một vài gia tộc ẩn thế, Kim Ưng Tông căn bản không đáng nhìn… Ít nhất, có thế lực thần bí đứng sau lưng hắn, chỉ nhớ tới đã khiến trên người hắn đổ mồ hôi lạnh.
- Không biết tông chủ có nhớ hay không, lần trước phái mấy người võ giả tới một tòa thành nhỏ trong đế quốc Trạm Lam ám sát một nữ tử, từng có một hài tử bị đánh đứt kinh mạch. Cũng chính vì hắn, dẫn đến nhiệm vụ của chúng ta thất bại.
Thiết trưởng lão đáp.
- Ý ngươi là? Thiếu niên này chính là hài tử bị đứt kinh mạch đó?
Tông chủ Kim Ưng Tông khẽ cau mày nói.
Thiết trưởng lão gật đầu, nói:
- Dạ! Hắn chính là hài tử này!
- Không có khả năng!
Tông chủ Kim Ưng Tông tức giận nói:
- Hắn đã bị đánh đứt kinh mạch, không thể có được thực lực như vậy, còn sống được đã là kỳ tích rồi.
Thiết trưởng lão cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng không muốn tin tưởng, thế nhưng đây là sự thực… Tông chủ có thể không biết, tại đế quốc Trạm Lam, Nghệ Phong còn có một tên khác là Tà Đế.
- Tà Đế?
Tông chủ Kim Ưng Tông đứng bật dậy, trừng mắt thật to nhìn Thiết trưởng lão, kinh hô lên thành tiếng, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi chắc chắn tin này không sai?
Thiết trưởng lão lắc đầu nói:
- Tại đế đế quốc Trạm Lam, không ai không biết thân phận này của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tông chủ Kim Ưng Tông nhất thời ngồi xuống đất, hít sâu một hơi, thì thào lẩm bẩm:
- Khó trách, khó trách hắn bị đứt kinh mạch còn có thể tu luyện. Nếu như là Tà Đế, vậy không có gì lạ nữa.
Tông chủ Kim Ưng Tông cười khổ không thôi, năm đó vị đứng phía sau phân phó hắn đi chém giết nữ tử của Tần gia trang kia, như vậy đã đắc tội đến Tần gia trang rồi… Nếu không phải vì thế lực phía sau lưng hắn hậu thuẫn, sợ đã sớm bị Tần gia diệt sạch. Thế nhưng, cho dù thế lực phía sau hắn, cũng chỉ tương đương với Tần gia trang mà thôi. Kim Ưng Tông nằm mơ cũng không ngờ tới, sẽ chọc vào Tà Đế này.
Đối với Tà Tông, tông chủ Kim Ưng Tông cũng không biết, chỉ biết Tà Đế đời trước khiến những vị tài tuấn cùng lứa đều phải thốt lên: thà chọc Thánh Tông, chớ chọc Tà Đế. Ngay cả sư tôn hắn cũng phải thốt lên câu cảm thán như vậy.
Thế nên, mặc dù không ai biết Tà Tông rất mạnh, thế nhưng không có một cỗ thế lực nào nguyện ý trêu chọc tới hắn, bởi vì cố sự truyền lưu của Tà Tông, đủ khiến mọi người sợ hãi trong lòng.
- Lẽ nào thật là thiên ý sao? Không chỉ chọc vào Tần gia trang, ngay cả Tà Đế cũng chọc vào rồi. Nếu Tà Đế và Tần gia trang hợp lực lại mà nói, sợ là cỗ thế lực phía sau lưng cũng không đỡ được.
Săc mặt tông chủ Kim Ưng Tông biến thành cực kỳ khó coi, nguyên bản biểu tình nổi giận cũng tiêu tán, điều này khiến cho đám lão giả xung quanh cũng nhăn mặt lại.
Ngay khi tông chủ Kim Ưng Tông đang trầm mặc, một tiếng ho khan mạnh mẽ vang lên, nghe được, tông chủ Kim Ưng Tông mừng rỡ, chúng lão giả cũng nhanh đứng lên khom người, cung kính hành lễ với người vừa ho khan kia:
- Lão tông chủ!
Khi mọi người nhìn lão giả vừa tới, sắc mặt cả đám tràn đầy sùng bái, nỗ lực muốn bắt khí tức đối phương, thế nhưng không thể nào làm được.
- Thực lực lão tông chủ lại đề cao rồi?
Trong lòng mọi người kinh hãi.
- Đều ngồi xuống đi! Tiểu Thiết, lau vết máu trên mặt đi, còn có Kim Ưng, ngươi đã là người đứng đầu một tông môn, tính tình phải biết thu liễm, đừng có đụng tới cái gì là phát giận…
Lão giả có chút bất mãn nói.
Tông chủ Kim Ưng Tông nhanh chóng khom người nói:
- Sư tôn, Kim Ưng biết sai rồi!
- Ừm! Không nghĩ tới ta bế quan đi ra, liền xảy ra sự tình lớn như vậy, ba Tôn cấp a! Khụ… Không hổ là đệ tử lão gia hỏa kia bồi dưỡng ra, quả thực không đơn giản!
Lão tông chủ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
- Sư tôn, ngài cũng nghe được, hắn cư nhiên là Tà Đế đương đại. Ta…
Tông chủ Kim Ưng Tông cười khổ một tiếng.
- Đúng là có điểm phiền phức, có điều cũng không phải quá lo lắng! Lão gia hỏa kia còn không dám giết lên Kim Ưng Tông chúng ta, coi như động tới Thiên Xà Cung, cũng tuyệt đối không dám động đến Kim Ưng Tông chúng ta!
Lão tông chủ cười nói.
Nghe thế, mọi người hơi nhíu mày, không rõ lời này có ý tứ gì, Thiên Xà Cung thế nhưng mạnh hơn nhiều so với Kim Ưng Tông bọn họ a!
- Ha ha, những chuyện này các ngươi không cần biết. Thế nên Kim Ưng ngươi không cần lo lắng gì, về phần tiểu tử kia, muốn truy sát thì truy sát, muốn làm thế nào cứ làm. Chỉ cần không phải phát sinh ngay trước mặt lão gia hỏa Liễu Nhiên kia, muốn giết cứ giết.
Lão tông chủ cười nói.
Những lời này, càng khiến cho mọi người cau mày, rất không hiểu lời này của đối phương có ý tứ gì.
- Nhất cử nhất động của gia hỏa kia đều bị người khác chăm chú nhìn vào, nếu như hắn dám đối phó với Kim Ưng Tông, thế lực phía sau chúng ta cũng sẽ không mặc kệ.
Lão tông chủ cười nói.
- Thế nhưng Tần gia trang và Tà Tông hợp tác, cho dù cỗ thế lực phía sau chúng ta cũng không đỡ được.
Tông chủ Kim Ưng Tông nghi hoặc nói.
- Ha ha, yên tâm đi. Bọn họ sẽ không hợp tác, muốn hợp tác cũng không được. Nhất cử nhất động của Liễu Nhiên đều bị người khác chăm chú nhìn vào, nếu hắn không làm gì còn tốt, chỉ cần hắn có chút động tác, rất nhiều người sẽ thích ý nhảy vào. Đối phó với Liễu Nhiên, bọn họ chỉ cần một cái cớ mà thôi, Kim Ưng Tông có thể cho bọn họ mượn cớ, tất nhiên sẽ giúp chúng ta.
Lão tông chủ cười nói.
- Vậy sao Thiên Xà Cung không thể làm cái cớ cho bọn họ?
- Không thể! Bởi vì cung chủ Thiên Xà Cung vốn có ân oán với Liễu Nhiên, cho dù Liễu Nhiên giết tới cửa, cũng có thể nói là vì thù riêng, không thể làm gì được Liễu Nhiên, còn vị đứng sau lưng chúng ta, cũng không dám dẫn đầu xuất thủ với đối phương, tuy rằng bọn họ vẫn luôn không hợp nhau.
Mọi người nghe được lão tông chủ nói, cả đám đều không hiểu. Lão tông chủ khẽ cười, nói:
- Những chuyện của thế hệ trước, các ngươi không cần phải biết làm gì. Giết tiểu tử kia là được, không cần cố kỵ.
Tông chủ Kim Ưng Tông nghe được sư tôn nói như vậy, cũng yên tâm:
- Lời của sư tôn, các ngươi cũng nghe được, đều đi xuống đi, ta không hi vọng lần sau vẫn nghe được tiểu tử kia còn sống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.