Chương trước
Chương sau
 
Nhìn căn phòng trống rỗng, thoáng nhìn qua châu thể trong tay vẫn hết sức "hưng phấn", Nghệ Phong thoáng giật mình.
- Đây là chỗ đã lôi kéo châu thể lôi kéo sao? Ở đây không có gì mà?
Nghệ Phong không ngừng cười khổ. Lúc này có phải đã chơi hơi quá rồi không? Chẳng lẽ châu thể cũng sẽ gạt người sao?
Nghệ Phong bước vào trong phòng, gõ trái gõ phải, thậm chí dùng năng lượng tấn công sàn nhà, nhưng lại không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ. Nơi này giống như một căn phòng trống.
Nhưng, lực lượng kéo châu thể trên tay càng ngày càng mạnh, nói cho Nghệ Phong biết, phòng này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nghệ Phong không tìm thấy điều gì khác thường, tinh thần lực không khỏi tập trung ở phía trên châu thể. Nghệ Phong phát hiện, châu thể này vẫn lôi kéo hắn về một hướng. Nhưng hướng đó căn bản không có đường. Đó là một khoảnh đất. Nghệ Phong dùng năng lượng đánh vào đó mấy lần. Ngoài sàn nhà bị đánh bắn ra, không hề có gì khác xuất hiện. Hắn đánh sâu xuống mấy thước cũng không có gì trong tưởng tượng xuất hiện.
Nhưng châu thể vẫn không ngừng lôi kéo, khiến Nghệ Phong cau mày:
- Chẳng lẽ thứ này thật sự muốn bản thiếu gia đụng vào mặt đất sao?
Càng nắm chặt châu thể, Nghệ Phong lại càng phát hiện lực kéo của châu thể biểu hiện ý đồ này.
Nhìn mặt đất đã bị hắn đánh tới tung tóe, Nghệ Phong sững sờ đứng tại chỗ, cảm giác được lực kéo khổng lồ trên tay. Nhìn mặt đất không lối đi, trong lòng Nghệ Phong rốt cục hạ quyết tâm.
- Mẹ nó, bản thiếu gia làm kẻ ngốc một lần. Dùng thân thể đâm vào mặt đất một lần.
Hít một hơi thật sâu, đấu khí áo giáp bao trùm ở trên người, Nghệ Phong thả người nhảy xuống, hung hăng nghĩ hẳn là chạm vào mặt đất.
Nghệ Phong thả người ở trên hư không, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười có chút chua xót. Nếu đám người Thiên Nghịch, Thi Đại Nhi ở đây, nhất định sẽ cực kỳ khinh bỉ hành vi ngớ ngẩn này của hắn.
Nhưng cảm giác của châu thể khiến hắn nảy sinh loại hành vi ngớ ngẩn này. Không bởi gì khác, chỉ vì dụ hoặc có thể xuất hiện linh khí, khiến chỉ số thông minh của hắn giảm xuống.
Nghệ Phong nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác đâu đớn sau khi đập vào đất. Nhưng điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc là, hắn cảm giác mình va chạm đến phía trên một lớp mỏng, tầng màng mỏng có một lực lượng mềm mại đẩy mạnh, không hề khiến hắn có chút cảm giác đau đớn nào.
Chậm rãi mở to mắt, Nghệ Phong phát hiện hắn bị vây phía trên mặt đất. Bốn phía là đất nền bị hắn đánh văng khắp nơi. Nhưng Nghệ Phong cảm giác rất chân thật nơi này căn bản không phải là mặt đất, mà là một năng lượng dịu dàng chống đỡ thân thể hắn.
Cho dù Nghệ Phong là kẻ ngốc cũng hiểu được đây là tình huống gì:
- Ảo cảnh!
Nghệ Phong kinh ngạc không thôi, cảm giác thân thể nhất định là chân thật. Vậy chỉ có một khả năng chính là, mặt đất hắn thấy, thậm chí bùn đất và sàn nhà bị năng lượng đánh văng ra đều là ảo giác.
Ảo cảnh có thể khiến người đã trải qua truyền thừa Tà Đế không hề cảm giác được, vậy ảo cảnh này chân thật tới mức nào?
Thời kì viễn cổ, quả thực đã phát huy tất cả vũ kỹ, kỹ năng đến mức tận cùng. Ngay cả ảo cảnh còn trông quá sống động như vậy. Nếu Nghệ Phong không có châu thể lôi kéo, sợ là dùng mắt nhìn, cũng không tìm thấy mê hoặc trong đó.
Nghệ Phong Điều tra năng lượng dưới chân, không có lực tác dụng, giống hệt như giẫm trên mặt đất. Toàn bộ Đấu khí toàn thân Nghệ Phong xuyên xuống phía trên hai chân. Ở dưới lực lượng khổng lồ này ép xuống, hai chân Nghệ Phong đã chậm rãi rơi xuống.
Nhưng Nghệ Phong chỉ đạo rõ ràng, mặc dù hai chân hắn rơi xuống, vẫn không đột phá năng lượng, năng lượng kháng cự cường đại, khiến hai chân Nghệ Phong không xuống được chút nào.
- Ta không tin, không làm gì được một đạo năng lượng phong ấn như ngươi.
Trong lòng Nghệ Phong nảy sinh ác độc, toàn bộ năng lượng Phệ Châu cũng xuyên xuống phía trên hai chân, để Phệ Châu có thể cắn nuốt tất cả năng lượng. Nó vừa xuất hiện, Nghệ Phong liền cảm giác được áp lực giảm mạnh. Lực kháng cự dưới chân cũng từ từ biến mất.
- Phá...
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, dưới chân phát lực mạnh mẽ.
Xuy...
Một tiếng động phát ra. Toàn bộ thân thể Nghệ Phong rơi vào trong đó, hư không biến mất, chỉ còn lại mặt đất của căn phòng bị đánh vỡ. Nguồn: truyentop.net
Nghệ Phong cảm giác mình giống như xuyên qua một tấm tầng màng mỏng. Khi Nghệ Phong cảm giác được mình chạm tới mặt đất, lúc này mới chậm rãi mở to mắt.
Nhưng vừa mở to mắt, Nghệ Phong đã bị vẻ tươi sáng mỹ lệ trước mặt làm chấn động tới mức trợn mắt há hốc mồm. Không gian Nghệ Phong đang đứng là một không gian phong bế rộng trên trăm thước vuông. Không gian phong bế này chính là một năng lượng bảy màu.
Ánh sáng của năng lượng bảy màu thoáng hiện, giống như cầu vồng. Ở phía trên, tầng màng mỏng bảy màu là hàng chục viên ma tinh tương ứng. Chẳng qua nhìn ma tinh lớn nhỏ, hiển nhiên đã tiêu hao rất nhiều, không còn chống đỡ được bao lâu.
Ánh mắt từ tầng màng mỏng bảy màu phía rời đi, Nghệ Phong nhìn về phía không gian phong bế này. Bên trong không gian phong bế, bảo thạch chồng chất, kim tệ sáng lấp lánh, khiến toàn bộ không gian lóng lánh chói mắt không gì sánh được.
Rực rỡ muôn màu, quầng sáng lưu ly.
Cho dù Nghệ Phong không quá hứng thú đối kim tệ và bảo thạch, nhìn chúng chồng chất như núi, hắn vẫn không nhịn được nuốt nuốt nước miếng. Mấy thứ này, thật sự đúng là chấn động ánh mắt.
Nghệ Phong không dừng ánh mắt lâu ở những bảo thạch và kim tệ này. Tuy rằng chấn động, nhưng hắn không thiếu tiền.
Điều khiến Nghệ Phong hưng phấn chính là, tại trung tâm của không gian, bị những bảo thạch và kim tệ quay chung quanh, có một tầng màng mỏng. Tầng màng mỏng hình trứng. Nghệ Phong vừa nhìn chỉ biết, trong đó nhất định phong ấn cái gì. Mà châu thể trong tay, cũng vẫn lôi kéo hắn đi về phía đó.
- Đây là thứ châu thể dẫn ta tới tìm sao?
Nghệ Phong cố nén kích động trong lòng, chậm rãi đi về phía trước. Hắn muốn xem thử, rốt cuộc là cái gì, có thể khiến lôi kéo châu thể của hắn biến thái như vậy.
Hơn nữa, từ bố trí ảo cảnh, Nghệ Phong mơ hồ cảm thấy, đây chính là chủ điện của Di Chỉ Viễn Cổ. Cường giả viễn cổ, bố trí nhiều như thế, chỉ vì thứ ở trung tâm này? Vậy giá trị...
Nghĩ tới điểm này, Nghệ Phong kích động không áp chế được.
...
Khi Nghệ Phong ở bên ngoài cung điện, lúc này cũng có hơn mười đạo thân ảnh đi về phía này. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, trong hơn mười đạo thân ảnh, lại có hơn phân nửa là võ giả Sư cấp và Tướng cấp. Đương nhiên, cường giả Vương cấp cũng có tới bảy tám người.
Nếu người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ hết sức kinh ngạc. Võ giả dưới Vương cấp cũng có thể thông qua nguy hiểm trùng trùng điệp điệp tới Di Chỉ Viễn Cổ sao?
Hơn mười đạo thân ảnh cảm thấy vị trí của Nghệ Phong trong cung điện, liền dừng giữ lại. Một người dẫn đầu trong đó phân phó nói:
- Bao vây cung điện này. Không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập. Người nào vi phạm giết không tha!
Nam tử đầu lĩnh dùng giọng điệu tàn nhẫn ra mệnh lệnh xuống.
Những người võ giả này nghe xong, một đám khom người vâng dạ, sau đó thân ảnh chớp động, bao vây toàn bộ cung điện không nhỏ này.
Sau khi Nam tử đầu lĩnh đưa ra mệnh lệnh này xong, lúc này mới nhìn một người nói:
- Văn Xán trưởng lão, ngài xác định vị trí này chính là chủ điện Di Chỉ Viễn Cổ?
- Ngươi yên tâm đi, tuy rằng không thể cam đoan trăm phần trăm. Nhưng vẫn có thể xác định được tám chín phần!
Người được gọi là Văn Xán trưởng lão nói.
Nam tử đầu lĩnh nghe hắn nói, trên mặt cũng lộ ra chút vui mừng:
- Vậy phát thư báo hiệu đi, bảo tất cả những người tìm bảo vật trong cốc chạy tới nơi này. Lần này tuyệt đối không thể để mất, không chỉ không thể để người đi vào, cho dù là người đi ra, cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Văn Xán gật đầu, đầy nghiêm trọng nói:
- Ta hiểu được. Vậy cung phụng tôn giả đại nhân thì sao? Có nên thông báo với hắn không?
Nam tử đầu lĩnh nghiêm túc gật đầu nói:
- Có, báo Tôn giả đại nhân qua. Tìm được chủ điện, thứ hắn phát hiện là ngụy chủ điện, không cần phải đợi tiếp, không cho phép mất nơi này.
- Một khi đã như vậy, vậy thống báo cho tôn giả đại nhân qua đi.
Nếu người ngoài nghe hai người nói chuyện, nhất định sẽ kinh hãi há hốc mồm. Đối phương lại phát hiện ra chủ điện Di Chỉ Viễn Cổ. Hơn nữa, đối phương xuất động nhiều võ giả như thế, ngay cả tôn giả cũng xuất động. Tôn giả, chỉ có cường giả đạt được Tôn cấp mới có thể có được gọi là Tôn giả. Là một sự tồn tại được người khác ngưỡng vọng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.