Chương trước
Chương sau
 
Giống bọn họ, Lợi Kim nghe Nghệ Phong nói những lời này, miệng hắn khẽ động một chút. Hai ngũ giai dù dưới tay hắn cũng phải qua được quá mười chiêu. Nhưng, Nghệ Phong nói ra một câu như vậy, thật sự khiến hắn có dục vọng rất muốn tát Nghệ Phong.
Lợi Kim hít một hơi thật sâu, đi về phía trước vẻ mặt tươi cười:
- Ha ha, thực lực Nghệ Phong Đế quân thật sự cường hãn!
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong nghi hoặc nhìn người đang đạp trên khoảng không, nàng cúi đầu bên cạnh Nghệ Phong giải thích:
- Thành chủ Bàn Long Thành Lợi Kim, cường giả Vương cấp đỉnh phong.
Nghe Thi Đại Nhi giải thích, Nghệ Phong cười nói:
- Thành chủ đại nhân quá khen. Ta chỉ chơi nhỏ một phen mà thôi.
Những lời này, khiến Lợi Kim lại càng có dục vọng muốn tát Nghệ Phong. Ngươi chơi nhỏ một phen đã phá hủy Tàng Hoa Các và hầu hết các kiến trúc xung quanh. Nếu ngươi chơi lớn, không phải sẽ hủy đi toàn bộ Bàn Long Thành sao?
- Ha ha, không biết hai vị công tử Văn Bân và Phong Khiếu thế nào?
Trong lòng Lợi Kim thoáng có chút lo lắng. Tuy rằng bối cảnh hai người kia không bằng Thi Đại Nhi và Thủy Nhược Vân, nhưng không phải chỗ hắn có thể trêu chọc tới. Nếu thật sự ngã xuống ở Bàn Long Thành, sợ là hắn cũng không có ngày lành.
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Lợi thành chủ yên tâm. Thật ra hai người chết thì không chết được, chẳng qua thiếu cánh tay gãy chân hay không ta cũng không biết. Dù sao nếu bị mấy thứ này đập vào một chút, rất không cẩn thận có thể gãy tay đứt chân.
Lợi Kim nghe Nghệ Phong nói, miệng hắn hung hăng mấp máy, ngay lập tức cười khổ nói:
- Nghệ Phong Đế quân đừng giỡn với ta. Ta không có bối cảnh mạnh như các ngươi. Nếu bọn họ thật sự thiếu cánh tay gãy chân, những ngày sau này của ta tuyệt đối không dễ sống.
Nghệ Phong nhún nhún vai, chỉ vào một hướng nói:
- Hẳn là bọn họ trốn về hướng đó. Ngươi đi tìm xem thử, vùi lâu có lẽ sẽ không có không khí.
Lợi Kim nghe Nghệ Phong nói như vậy, thân ảnh hắn mạnh mẽ chợt hiện ở nơi đó, đấu khí nhấc tạp vật trên mặt đất lên. Quả nhiên hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hai người gian nan thoát khỏi ra bùn đất, khẽ ho khan. Mỗi lần ho khan lại phun ra một ngụm máu. Bộ dạng hai người cực kỳ thê thảm. Toàn bộ thân thể đầy máu.
Lợi Kim kiểm tra kỹ lưỡng thân thể hai người một chút, thấy không thiếu chi tiết nào, lúc này mới thoáng yên tâm.
Mọi người nhìn hai nam tử vốn phong độ như vậy, hiện tại biến thành hình dạng giống quỷ, ánh mắt một đám nhìn về phía Nghệ Phong có chút hoảng sợ. Tiểu tử này, có phải thực lực quá mạnh mẽ hay không? Hắn thật là lục tinh sơ cấp sao? Lục tinh sơ cấp sao có thể dễ dàng đánh hai người thành như thế, còn dưới tình huống không phải là toàn lực
Nghệ Phong làm tiên phong lần này, hoàn toàn phá vỡ nhận thức trước kia của bọn họ, một đám cảm thấy, lẽ thường dường như ở không có tác dụng trên người Nghệ Phong. Nhìn Nghệ Phong thân mật ôm Thi Đại Nhi, tuy rằng mọi người đố kị, nhưng trong ánh mắt không dám biểu lộ ra.
Vui đùa cái gì còn được, nếu chọc giận người này, sẽ như người nào đó vừa rồi, sẽ bị đánh tới cặn cũng không thừa.
Lợi Kim dò xét thân thể hai người một chút, ngay lập tức hắn kinh hãi nhìn Nghệ Phong nói:
- Phệ Châu?
Nghệ Phong thấy Lợi Kim lại có thể điều tra ra năng lượng Phệ Châu đánh vào trong cơ thể hai người, Nghệ Phong không khỏi cảm thán. Không hổ danh là cường giả Vương cấp đỉnh phong, quả thật lợi hại không gì sánh được. Năng lượng Phệ Châu đánh vào trong cơ thể hai người cũng không nhiều, nhưng vẫn bị hắn điều tra ra.
Phần lớn người ở đây không biết Phệ Châu là gì, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ người lại hiểu rất rõ. Người biết về loại thiên địa chí bảo này, nghe Lợi Kim kinh ngạc kêu lên như vậy, một đám thừ người ra nhìn Nghệ Phong.
Hiện tại, rốt cục bọn họ hiểu được, vì sao hai người Văn Bân bị đánh bại thảm như thế? Đối phương có được Phệ Châu, chẳng khác nào có khả năng bất bại!
Vừa rồi, Thủy Nhược Vân vì năng lượng màu lam của Nghệ Phong dọa tim đập nhanh, vẫn nghĩ mãi không ra là vì sao? Hiện tại rốt cục Thủy Nhược Vân hiểu được, hóa ra Phệ Châu. Thủy Nhược Vân không khỏi nhớ tới lúc trước khi Nghệ Phong khiêu chiến sư tôn nàng, sư tôn nàng nói trên người Nghệ Phong có một lực lượng khiến nàng có chút tim đập nhanh. Nghĩ đến, khi đó hẳn Nghệ Phong đã dung hợp Phệ Châu.
Ngay cả sư tôn nàng còn có chút kiêng kỵ với lực lượng này! Thủy Nhược Vân nghĩ vậy không khỏi cười gượng! Thảo nào Nghệ Phong lại mạnh như thế. Trước mặt Phệ Châu, tất cả đều có thể. Một chiêu đánh bại hai Vương cấp, cũng không phải quá kỳ tích.
- Đế Quân thật sự có vận khí tốt, có thể dung hợp được với Phệ Châu này!
Lợi Kim không quản tới hai người Văn Bân. Chỉ cần hai người này không chết là được. Chuyện xua tan năng lượng Phệ Châu, để sư môn bọn họ đau đầu đi.
- May mắn thành công mà thôi!
Nghệ Phong cười nói.
Lợi Kim lắc đầu. Không phải nói quá, nếu nói Nhiếp Hồn Sư bình thường đã tôn quý nói, vậy Nhiếp Hồn Sư có được Phệ Châu, đó là Vương giả trong tôn quý. Bởi vì loại Nhiếp Hồn Sư này, cho dù thực lực của bọn họ không lớn, chỉ cần có thể khống chế Phệ Châu trong cơ thể càng lúc càng thuần thục, thực lực có thể tăng với tốc độ khủng khiếp.
- Lợi Lang, đưa hai vị công tử xuống trị liệu. Nghệ Phong Đế quân, hai vị Thiếu tông chủ, còn có Hỏa Lân công tử, không biết có thể nể mặt ta, tới Phủ đệ thành chủ một chuyến?
Lợi Kim nói.
Nghệ Phong thấy Lợi Lang phân phó người di chuyển hai người Phong Khiếu đi, khóe miệng cong lên. Cho dù có thể trị liệu tốt cho hai người này cũng sẽ lưu lại di chứng rất lớn. Lực cắn nuốt của Phệ Châu không phải là nói giỡn, nếu muốn loại bỏ ra khỏi cơ thể bọn họ càng khó hơn.
Cho dù sư môn của bọn họ có người có thể loại trừ nó, trừ phi là y sư thất giai trở lên trị liệu giúp, bằng không bọn họ vĩnh viễn dừng lại ở ngũ giai, thậm chí thực lực rơi chậm lại cũng không chừng.
Đối với hai người kia, Nghệ Phong không có chút lòng thương hại.
- Phong ca ca, ca ca cảm thấy thế nào?
Khi Nghệ Phong nghĩ những điều này, hắn quên trả lời Lợi Kim. Điều này khiến Thi Đại Nhi không khỏi nhắc nhở. Lúc này Nghệ Phong mới phát hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn.
- Ha ha, nếu thành chủ mời, Nghệ Phong không dám chối từ!
Nghệ Phong cười nói.
Sau khi Nghệ Phong đồng ý, những người khác mới lần lượt gật đầu. Một đám bay như tên bắn về phía Phủ đệ thành chủ.
Ban đầu tốc độ của Nghệ Phong là nhanh nhất trong mọi người, nhưng lúc này lại thấy hắn tụt lại phía sau, Thi Đại Nhi không khỏi sốt ruột hỏi:
- Phong ca ca, ca ca làm sao vậy?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Một chiêu vừa rồi mạnh thì mạnh, nhưng hồn lực tiêu hao quá lớn. Có chút không duy trì được. Ha ha, xem ra về sau muốn chiêu thức như vậy, vẫn chỉ dùng một điểm nhỏ là được rồi.
Sau khi nói xong, Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra mấy viên đan dược khôi phục hồn lực, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong nói như thế, nàng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: nếu chiêu thức như vậy còn tiêu hao không lớn, vậy ca ca còn muốn chiêu gì mới chính thức tiêu hao lớn đây?
...
Từ lúc đám người Thi Đại Nhi rời khỏi, những người còn lại quay sang nhìn nhau, nhìn một mảnh phế tích trên mặt đất, một đám thật lâu không thể bình tĩnh. Trận đánh vừa rồi, cho dù hồi tưởng lại, bọn họ có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Chuyến này không uông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.