Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, Nghệ Phong xuất hiện ở phía trên lôi đài.
Vốn mọi người đang đánh chủ ý tới Nghệ Phong, nhìn thấy Nghệ Phong đột nhiên xuất hiện phía trên lôi đài, ánh mắt bọn họ nhất thời cứng lại. Tốc độ này khiến trái tim bọn họ băng giá. Đồng dạng, Đao Ba Nam kia cũng không kìm lòng được cảm thấy lạnh run. Hắn cảm thấy may mắn khi Nghệ Phong còn đang uống hồng tửu ở bàn đá, hắn đã không dám động thủ.
Những người này cùng nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một ý niệm: đây là một con heo có thể ăn thịt hổ.
Ánh mắt mọi người lại tập trung ở phía trên lôi đài, quán quân lôi đài có chút dữ tợn nhìn dáng vẻ gầy guộc của Nghệ Phong, trong lòng cũng tính toán phần thắng của hai người.
Mọi người vốn bị nam tử dũng mãnh áp chế, không có một người nào dám lên lôi đài, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên xuất hiện. Sau khi sửng sốt, một đám bắt đầu cười to đầy trào phúng.
Mặc kệ thế nào, thấy Nghệ Phong có phần yếu đuối bạc nhược, cũng không có khả năng là đối thủ của nam tử dũng mãnh.
- Có phải tiểu tử chán sống rồi hay không?
- Ta kháo. Thật lãng phí. Làm ấm giường cho lão nương còn tốt hơn.
- Mẹ nó, Từ lúc nào lại xuất hiện một tiểu tử tươi ngon mọng nước. Lão đại chúng ta thích mặt hàng như vậy.
- Đáng tiếc, như vậy một củ cải trắng tốt như vậy, lại sắp bị đập vỡ đầu.
...
Từng câu từng lời, cũng không ảnh hưởng đến Nghệ Phong. Nghệ Phong vẫn lẳng lặng đứng ở phía đối diện nhìn nam tử dữ tợn đẫm máu. Ánh mắt bình tĩnh mà trầm ổn. Máu đang chảy xuôi trên mặt đất máu cũng không biết là duyên cớ gì, tới dưới chân Nghệ Phong liền chảy vòng qua bên cạnh. Chẳng qua không ai chú ý tới cảnh tượng này.
Nam tử dũng mãnh nhìn Nghệ Phong vẫn còn là một thiếu niên, hắn cũng thoáng ngẩn người. Tuy nhiên hắn đang chìm sâu trong khoái cảm giết chóc, cũng sẽ không có bất kỳ sự thương hại nào. Hắn hung hăng đánh một quyền về phía Nghệ Phong.
- Một chiêu!
Thanh âm không lớn, nhưng câu này giọng điệu thản nhiên truyền vào bên trong lỗ tai mỗi người. Mọi người nghe những lời này thoáng sửng sốt, ngay lập tức một đám phá lên cười đầy vẻ càn rỡ. Giống như nghe được chuyện cười lớn nhất thế kỷ.
Nam tử dũng mãnh cũng thoáng chấn động, nhưng trên mặt lập tức liền có vẻ hung ác, đấu khí trên tay lại tăng vọt theo cấp số nhân, đánh về phía khuôn mặt Nghệ Phong. Uy thế của một quyền này khiến mọi người lại kêu lên the thé. Thậm chí bọn họ thấy được hình ảnh đầu Nghệ Phong bị đập vỡ, óc văng ra.
Đối với bọn họ mà nói, không gì có thể khiến bọn họ cảm thấy hưng phấn hơn điều đó.
- Một chiêu!
Vẫn là một câu nói với giọng điệu thản nhiên, lại áp chế được tất cả những tiếng thét chói tai.
Mọi người nhìn thẳng về phía lôi đài, chỉ thấy Nghệ Phong ở sâu phía trên lôi đài chỉ bàn tray trắng không lớn lắm, nhẹ nhàng đẩy về phía đối phương. mềm nhũn giống như không có chút lực lượng nào.
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, vốn những thét chói tai bị Nghệ Phong ngăn chặn, lại càng trở lên điên cuồng hơn.
- Đúng là một kẻ ngốc, lại đánh ra một chưởng như vậy.
Dưới tiếng cười càn rỡ tiếng cười hạ, Một quyền một chưởng va chạm với nhau!
Phụt...
Một đạo nhân ảnh hộc máu bay ngược ra ngoài. Tiếng cười nhạo cũng đột nhiên biến mất. Mọi người thừ người ra nhìn nam tử dũng mãnh hung hăng nện mạnh phía trên vũng máu. Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ không thể tin được.
Dù thế nào bọn họ cũng thật sự không ngờ được diễn viên hai phía lại đổi vai như vậy. Một quyền nhẹ nhàng kéo dài, lại có lực lượng lớn như vậy.
Mọi người nhìn về phía nam tử dũng mãnh, phát hiện khí tức của hắn lại hoàn toàn biến mất. Vẻ kinh hãi trên mặt càng nồng đậm. Trong mắt cả đám người đều lộ vẻ không thể tin được. Quán quân thắng liên tiếp mấy trận, dưới một quyền nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương đã ngã xuống. Nam tử trước mặt thật sự mạnh như vậy sao?
Đám người vốn quay chung quanh Nghệ Phong, mở trừng hai mắt. Bọn họ thừ người ra nhìn khí thế của trên đài bị Nghệ Phong áp chế toàn bộ, trong lòng cảm thấy may mắn vạn phần.
- Kế tiếp!
Giọng điệu Nghệ Phong thản nhiên truyền khắp toàn bộ ngầm thành. Đám người vốn đang giết chóc và tức giận mắng, cũng ngừng lại. Ánh mắt chuyển dời đến phía trên lôi đài.
Nơi bạo loạn vốn đang ồn ào náo động, bất ngờ lại có sự yên tĩnh hiếm có.
Vẻ mặt Nghệ Phong trên đài, vẫn là hờ hững, lẳng lặng nhìn dưới đài. Máu phía trên lôi đài vẫn ở chảy xuôi dưới chân hắn, nhưng không dính chút nào trên giầy của hắn.
Một câu kế tiếp, chọc giận toàn bộ mọi người nơi bạo loạn. Gương mặt Nghệ Phong trời sinh đã trẻ tuổi kia, cũng khiến bọn họ không chấp nhận được sự khiêu khích của Nghệ Phong.
Chẳng qua, khi ánh mắt bọn họ chú ý tới nam tử dũng mãnh hiện giờ đã không còn chút khí tức nào, cả đám người đành phải nhịn xuống.
Đồng dạng, một người chưa nhìn thấy sự tàn nhẫn của nam tử dũng mãnh, cũng chưa từng thấy Nghệ Phong một chiêu giết chết nam tử dũng mãnh, lại tức giận nhẹ nhàng lên đài.
Chẳng qua, sau khi hắn lên đài, hắn kinh ngạc phát hiện, những người đứng ở ngay trước lôi đài, đều nhìn hắn với vẻ mặt thông cảm. Điều này khiến hắn nghi hoặc, đồng thời trong lòng cũng dâng lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên, hắn chỉ nghe thiếu niên trước mặt, dùng giọng nói phong khẽ vân nhạt nhìn hắn nói:
- Một chiêu!
Trong lòng hắn liền cảnh giác. Ngay lập tức hắn liền thấy một bàn tay trắng nõn chậm rãi lớn dần trong mắt hắn. Bàn tay này im hơi lặng tiếng, không có một chút uy thế, nhưng hắn lại cảm giác được trong đó có áp lực lớn lao, gần như có thể bóp vụn hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phụt…
Không có chút lo lắng, một chưởng của Nghệ Phong ấn ở ngực hắn. Trong tiếng hộc máu, đối phương bay ngược trở lại, nện xuống vũng máu đang chảy xuôi phía trên mặt đất, rập khuôn theo nam tử dũng mãnh, không còn chút khí tức nào.
- Kế tiếp!
Mọi người nhìn Nghệ Phong ở trên đài vẫn phong đạm vân khinh, sắc mặt rốt cục đã thay đổi. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ tình nguyện thấy nam tử dũng mãnh đập đầu tàn nhẫn, cũng không muốn nhìn thấy Nghệ Phong bình tĩnh như vậy.
Sự bình tĩnh của Nghệ Phong, khiến trong lòng bọn họ phát lạnh. Mà sự đẫm máu của nam tử dũng mãnh khiến bọn họ điên cuồng mà thôi.
Toàn bộ nơi bạo loạn, đều trở nên yên tĩnh.
Nơi bạo loạn, đã lâu không có xuất hiện nhân vật nào như vậy.
Nghệ Phong liền đứng lẳng lặng ở trên đài, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh, nhìn xuống phía dưới, chờ đợi người kế tiếp lên võ đài.
Những người này, trên tay hoặc nhiều hoặc ít đều có dính máu của một mạng người, tiếp xúc đến ánh mắt của Nghệ Phong quét xuống, lại không kìm lòng được dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nghệ Phong đợi thật lâu sau, vẫn không có người nào lên lôi đài. Nhưng hắn lại không chút vội vã. Hắn biết sớm hay muộn cũng sẽ có người tới.
Điều Nghệ Phong muốn làm, chính là gì? Đó là không ngừng giết. Giết cho tới khi trái tim bọn họ băng giá. Ở Sát Lục Chi Thành, từ giết chóc ra, không có gì có thể chinh phục được. Nơi này là nơi bạo loạn nhất, cũng là nơi tin tức có thể truyền bá đi nhanh nhất.
Nghệ Phong muốn giết cho bọn họ nhìn, nói cho bọn họ biết, Sát Lục Chi Thành đã có một thành chủ. Khiến bọn họ hoàn toàn nhớ kỹ mình!
Mà hết thảy điều này lại rất đơn giản, chỉ cần giết cho bọn họ nhìn, còn tốt hơn nhiều so với lấy tính mạng của bọn họ, những người này tất nhiên sẽ nhớ kỹ hắn.
Cho nên Nghệ Phong đang chờ đợi, chờ đợi con mồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.