Chương trước
Chương sau
 
- Chênh lệch giữa Tôn Cấp và Vương Cấp là khác biệt một trời một vực. Càng đến cấp bậc phía sau, độ chênh lệch giữa các cấp bậc càng lớn. Chênh lệch giữa Vương Cấp và Tôn Cấp so với chênh lệch giữa Tướng Cấp và Vương Cấp phải lớn hơn gấp trăm lần. Huống chi ngươi là một võ giả vừa mới bước vào Vương Cấp.
Trữ Huyên vẫn sợ Nghệ Phong lần sau suy nghĩ nóng nảy lại đi trêu chọc Tôn Cấp. Nàng lo lắng nhắc nhở nói.
- Ta tự biết chừng mực!
Nghệ Phong mỉm cười, nhìn nữ thần trước mặt, hắn cũng có cảm giác thư thái khác thường.
- Ừ! Tuy nhiên ngươi đạt tới Vương Cấp, vậy có thể lăng không phi hành. Ta dạy cho ngươi!
Trữ Huyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói với Nghệ Phong.
- A! Ta thấy không cần làm vậy đâu!
Tất nhiên Nghệ Phong không muốn học lăng không phi hành. Ít nhất hiện tại không muốn học. Học xong sau đó làm sao còn chiếm được tiện nghi của Trữ Huyên.
- Không được!
Hiển nhiên Trữ Huyên biết Nghệ Phong có chủ ý gì, hừ một tiếng nói với Nghệ Phong.
- Ách!
Đầu Nghệ Phong giống như cái chuông, không ngừng lắc lắc.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như thế, nàng che miệng cười, tuy nhiên khi ánh mắt Nghệ Phong vừa chuyển đến thân thể của nàng, nàng lập tức giả vờ cực kỳ đứng đắn.
- Hiện tại ngươi đạt tới Vương Cấp, cũng coi như chân chính bước vào trình độ cường giả đại lục. Lăng không phi hành chính là một loại kỹ năng chắc chắn phải học! Kỳ thật lăng không phi hành rất đơn giản, chính là khống chế năng lượng mà thôi!
Nghệ Phong nghiêm túc nghe Trữ Huyên nói. Mặc dù Nghệ Phong nói không học, nhưng hắn vẫn rất có hứng thú đối với kỹ năng này. Dù sao đứng ở trên không gian tiêu sái tới mức nào, khi chạy, xác xuất thành công cũng cao hơn vài phần.
- Sau khi thực lực đạt tới Vương Cấp, đấu khí có một sự biến hóa về chất. Đây không chỉ là biến hóa về số lượng, quan trọng nhất có thể phóng đấu khí ra ngoài. Tuy rằng Tướng Cấp cũng có thể phóng ra ngoài, nhưng khoảng cách phóng ra ngoài không thể quá xa, cũng không thể kiên trì quá lâu. Mà sau khi đạt tới Vương Cấp, khoảng cách phóng đấu khí ra ngoài có thể nâng cao trên diện rộng. Đương nhiên thực lực của ngươi càng mạnh, khoảng cách phóng ra ngoài lại càng dài. Đối với lăng không phi hành cũng có lợi!
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Trữ Huyên, có chút cảm giác không hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Trữ Huyên.
Trữ Huyên mỉm cười, đấu khí của nàng thoáng nhập vào cơ thể, bao trùm dưới chân của nàng. Rất nhanh nàng được nâng lên, lăng không đứng ở phía trên không gian.
- Có cũng đủ đấu khí để trợ giúp, tất nhiên có thể khiến người lăng không. Nhưng cũng chỉ gần là lăng không mà thôi. Nếu muốn phi hành chân chính, còn phải khống chế linh khí quanh thân, thúc đẩy lực lượng cho ngươi. Chỉ có lực lượng bản thân và lực lượng linh khí xung quanh cùng tác dụng, ngươi mới có thể chân chính lăng không phi hành. Kỳ thật điều này rất đơn giản. Ngươi thử nhìn xem. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trữ Huyên nói với Nghệ Phong.
Nghệ Phong gật đầu, đấu khí cũng quán triệt đến phía trên hai chân. Nghệ Phong cảm giác một đạo lực lượng vọt tới dưới chân, giống như muốn túm lấy hắn nâng lên. Tuy nhiên mặc dù Nghệ Phong cảm giác được lực lượng này, nhưng cũng không thoát ra được.
Trữ Huyên thấy thế cũng không chút bất ngờ, nói với Nghệ Phong nói:
- Ngươi phóng đấu khí ra ngoài, sau đó đạp mạnh chân, xem đấu khí như một mảnh đất bằng phẳng.
Nghệ Phong dựa theo lời nói của Trữ Huyên, vận chuyển Lăng Thần Quyết một vòng, cũng phóng đấu khí xuống dưới chân. Rất nhanh Nghệ Phong liền cảm giác trọng lượng hắn thoát lực hút của mặt đất, toàn thân hắn cũng chậm rãi bay lên.
Trữ Huyên thấy nhanh như vậy Nghệ Phong đã lăng không đứng ở trên không gian, nàng thoáng ngẩn người. Lúc ấy, khi sư tôn nàng dạy nàng, nàng phải mất tròn một ngày mới lăng không. Vậy mà nàng còn được sư tôn nàng nói là thiên tài. Nhưng người đứng trước mặt, đã hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của nàng.
Trữ Huyên lại nào biết đâu rằng, Nghệ Phong có cơ sở là thân pháp Mị Ảnh, hơn nữa còn có đặc thù của Lăng Thần Quyết, cho nên làm được điểm ấy cũng không khó.
Nghệ Phong cũng không khống chế thân thể hắn bay lên quá cao. Bởi vì hắn phát hiện bay lên càng cao, đấu khí tiêu hao cũng lại càng lớn. Cho dù khoảng cách hiện tại chỉ cách mặt đất bốn năm thước, Nghệ Phong cũng phát hiện tốc độ tiêu hao của đấu khí đã mau tới mức kinh người.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, chậm rãi hạ xuống.
- Có được không?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên hỏi.
- A!
Trữ Huyên đang sững sờ lúc này mới có phản ứng, lập tức gật đầu nói.
- Nếu ngươi có thể khống chế thân thể lăng không, vậy đã thành công một nửa!
- Hình như đấu khí tiêu hao rất lớn, cho dù Vương Cấp cũng không thể lăng không phi hành trong hư không quá lâu!
Nghệ Phong đưa nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Trữ Huyên trắng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Chẳng lẽ ngươi vừa mới bước vào Vương Cấp đã muốn giống như Tôn Cấp ở tự do phi hành trên hư không sao? Võ giả vừa mới bước vào Vương Cấp, có thể kiên trì một canh giờ đã là cực hạn.
Nghệ Phong nhún nhún vai nhìn Trữ Huyên cười ha ha vài tiếng, không tiếp tục phát biểu những lời ngu ngốc nữa.
- Ngươi cần phải làm là ngưng tụ đấu khí phóng ra ngoài, không cho nó khuếch tán. Như vậy thời gian kiên trì sẽ lâu một chút. Cái này đều dựa vào mức độ khống chế của ngươi đối với đấu khí. Lực khống chế của ngươi càng mạnh, vậy thời gian kiên trì lại càng lâu, lăng không phi hành cũng càng hoàn mỹ. Chính là lợi dụng linh khí bên ngoài khu động thân ảnh. Về điểm này không cần ta phải nói. Chính là làm thế nào gắng sức để phối hợp với thân pháp của ngươi. Vương Cấp đã có thể lợi dụng linh khí bên ngoài, tuy rằng không khủng khiếp như Tôn Cấp, nhưng cũng vẫn đủ để vọt tới lăng không phi hành.
- Về điểm này, không phải Nhiếp Hồn Sư có được ưu thế rất lớn sao? Đối với việc lợi dụng linh khí bên ngoài trên, không có võ giả nào so sánh được với Nhiếp Hồn Sư!
Nghệ Phong bỗng nhiên nói.
Trữ Huyên gật đầu nói:
- Về phương diện lợi dụng linh khí bên ngoài, quả thật Nhiếp Hồn Sư vượt xa hơn so với võ giả cùng cấp. Một Nhiếp Hồn Sư lục tinh và một cường giả Vương Cấp, nếu trên phương diện lăng không phi hành, Nhiếp Hồn Sư chiếm ưu thế lớn!
Nghệ Phong nghe Trữ Huyên nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn. Bản thân hắn chính là một Nhiếp Hồn Sư. Tuy rằng không có đạt tới trình độ lục tinh, nhưng cũng làngũ tinh đỉnh phong. Phối hợp với thực lực Vương Cấp của hắn, hẳn là cũng chiếm ưu thế lớn trên phương diện lăng không phi hành.
Quan trọng nhất, trong cơ thể Nghệ Phong có Phệ Châu, tác dụng ngưng tụ đấu khí phóng ra ngoài cũng mạnh hơn rất nhiều so với người khác.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong cũng bắt đầu thực hiện dựa theo ý nghĩ trong đầu hắn. Nghệ Phong thoáng khu động chút năng lượng Phệ Châu dung hợp trong đấu khí phóng ra ngoài. Thân ảnh Nghệ Phong cũng chậm chậm lăng không. Đúng như Nghệ Phong đã suy nghĩ. Đấu khí có năng lượng Phệ Châu gia nhập phóng ra ngoài ngưng tụ khác thường, khuếch tán cũng càng lúc càng ít. Thậm chí bởi vì thuộc tính đặc biệt của Phệ Châu, có năng lượng bên ngoài không ngừng dung hợp vào đấu khí của Nghệ Phong rồi phóng ra ngoài.
Mặc dù tốc độ dung nhập không bằng tốc độ khuếch tán, nhưng này cũng chiếm ưu thế lớn hơn so với Vương Cấp khác.
Nghệ Phong y theo lời Trữ Huyên đã chỉ bảo, thi triển hồn lực khống chế được linh khí bên ngoài thúc đẩy thân thể hắn. Nghệ Phong rất nhanh phát hiện hắn di động lên.
Tuy rằng Nghệ Phong cảm giác trúc trắc khác thường, nhưng dù sao cũng có thể phi hành ở trên hư không.
Nghệ Phong mừng rỡ như điên, rốt cuộc không nhịn được, toàn bộ thể xác và tinh thần hắn dung hợp ở kỹ xảo lăng không phi hành, có Phệ Châu trợ giúp, Nghệ Phong tiêu hao lại nhỏ hơn một chút. Hơn nữa tốc độ Lăng Thần Quyết tự vận chuyển, cũng rất nhanh bổ sung đấu khí Nghệ Phong đã tiêu hao. Nghệ Phong không biết hắn có thể kiên trì bao lâu, nhưng hắn đoán rằng tuyệt đối không chỉ một canh giờ.
Nghệ Phong bắt đầu không ngừng làm quen với kỹ xảo lăng không phi hành. Động tác của Nghệ Phong vốn trúc trắc đến cực điểm, cũng chậm chậm trở nên trơn tru hơn. Tuy rằng không hài lòng lắm về tốc độ, nhưng lại vững vàng giống như bước đi trên mặt đất.
Trữ Huyên nhìn cảnh tượng này sững sờ. Lúc trước, khi hắn làm được cảnh tượng này, đã phải luyện tập tròn một tuần. Nhưng Nghệ Phong lại nhanh như vậy đã nắm giữ được. Lần đầu tiên Trữ Huyên nghi ngờ, có phải lúc trước nàng thật sự quá ngu ngốc hay không? Nhưng nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của sư tôn nàng khi thấy nàng làm được như vậy, Trữ Huyên cảm thấy nàng không thể là kẻ ngu ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.