Chương trước
Chương sau
 
Hạ Chỉ Mộng thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía trên đài, nàng nhàn nhạt giải thích nói:
- Bạch Hàn Tuyết và Mục Điền đều là hắc mã lần này, tuy rằng so ra kém ngươi. Thế nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc. Thực lực hai người này đều đã đạt được lục giai, chỉ là không ngờ vận khí không tốt như vậy, hai người gặp phải nhau, nhất định chắc chắn một người sẽ bị loại!
- Lục giai?
Nghệ Phong ngạc nhiên, nếu Nghệ Phong không đoán sai, lần trước lúc hắn đi gặp Bạch Liệt Hỏa, thực lực của Bạch Hàn Tuyết nhiều nhất cũng chỉ có tam giai tứ giai mà thôi, bảo điển này thực sự kinh khủng như vậy sao? Nghệ Phong bất đắc dĩ cười khổ, đáng tiếc bảo điển này hắn lại không dùng được, bằng không nhất định sẽ giữ lại làm của riêng.
Nghệ Phong nhìn chăm chú vào hai người trên đài, Mục Điền là hạng người rất trầm ổn, đứng trên đài mà sắc mặt vẫn bình thường như trước, cho dù đối mặt sức cuốn hút lớn như Bạch Hàn Tuyết. Bất quá, biểu tình của hắn như vậy, nhưng thực ra để những nữ sinh cảm thấy cực kỳ hứng thú và thưởng thức, cả đám nỗ lực kêu lên tên hắn.
Đương nhiên nam sinh đều đứng về phía Bạch Hàn Tuyết, tiếng hô của nam nữ chẳng phân biệt được hơn thua. Để Nghệ Phong không khỏi vận chuyển đấu khí hơi che lỗ tai, lúc này mới tránh khỏi màng tai bị đau nhức một hồi.
Ánh mắt Nghệ Phong chăm chú nhìn vào đôi chân của Bạch Hàn Tuyết, không thể tưởng tượng được chân của một nữ nhân có thể mê người như vậy.
- Ngươi rất thích chân của Bạch Hàn Tuyết?
Mặc dù Nghệ Phong dùng đấu khí che lại lỗ tai, thế nhưng lời nói của Hạ Chỉ Mộng vẫn truyền vào trong lỗ tai của Nghệ Phong.
- A!
Nghệ Phong thật sự không ngờ, Hạ Chỉ Mộng sẽ hỏi ra một câu như vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Chỉ Mộng, nhìn lướt qua cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng mê người của Hạ Chỉ Mộng, mơ hồ lẩm bẩm nói một câu:
- Ta cũng thích môi của nàng!
Những lời này của Nghệ Phong tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng Nghệ Phong đã quên thực lực của Hạ Chỉ Mộng, cho dù trong hoàn cảnh tranh cãi ầm ĩ tại đây, Hạ Chỉ Mộng cũng đủ sức để nghe được tám chín phần mười lời này. Sắc mặt nàng ửng đỏ một chút:
- Nam nhân đều háo sắc như vậy sao?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Đó là bản sắc của nam nhân! Nữ nhân xinh đẹp, không phải để cho nam nhân nhìn sao? Chỉ là, ta bây giờ vẫn còn là nam hài đơn thuần, không giống nam nhân đâu.
Hạ Chỉ Mộng không chút phủ nhận nam nhân háo sắc, nàng cười cười, nhưng thật ra nàng khó thấy được một người nam nhân tự mình nói ra nam nhân háo sắc, về phần câu nói cuối cùng của Nghệ Phong, Hạ Chỉ Mộng lựa chọn trực tiếp bỏ qua!
- Vậy ngươi thích tính nết mềm mại của Khinh Nhu, hay thích dáng người của nàng đây?
Hạ Chỉ Mộng quét mắt nhìn Khinh Nhu hỏi.
Nghệ Phong nhún nhún vai, cũng quét mắt liếc Khinh Nhu, cười cười nói:
- Điều này có gì khác nhau?
Hạ Chỉ Mộng thực sự rất ít nói chuyện phiếm cùng người khác, trong mắt Hạ Chỉ Mộng, Nghệ Phong không phải học sinh của nàng. Trải qua tình cảm sinh tử từ lần trong luyện ngục trở về, khiến cho mối quan hệ giữa nàng và Nghệ Phong đa phần là tình cảm bạn bè. Cho nên trước mặt Nghệ Phong, Hạ Chỉ Mộng rất tự nhiên, nàng nói:
- Nếu như chỉ yêu thân thể của nữ nhân, như vậy nam nhân đó nữ nhân không cần cũng được! Nữ nhân đều hi vọng một nam nhân yêu nàng chân chính, mà không phải thân thể của nàng.
Nghệ Phong thấy dường như Hạ Chỉ Mộng cũng rất có cảm xúc trong lời này, hắn thầm nghĩ nàng có khuôn mặt đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều nam nhân muốn nhìn trộm thân thể của nàng rồi.
- Ha ha, ta lại không cho là như vậy. Vẻ đẹp bền ngoài vốn là một thứ rất quan trọng của nữ nhân. Nam nhân háo sắc, yêu nữ nhân xinh xắn cũng không có gì là sai! Người ta yêu sự xinh đẹp của nữ nhân, yêu đến mức mê đắm trong đó, yêu quên đi chính bản thân mình, vậy thì đó chính là tình yêu chân thành rồi! Như vậy, nữ nhân quan tâm làm gì nam nhân yêu mình hay yêu vẻ đẹp của mình.
Nghệ Phong cười cười nói.
Hạ Chỉ Mộng ngẩn ra, thật không ngờ Nghệ Phong sẽ nói ra những lời như vậy. Nghĩ lại nàng cũng hiểu được lời này có lý, cho nên nàng cảm thấy có vài phần kính trọng đối với Nghệ Phong. Nàng cười nói:
- Ngươi thực không giống một thiếu niên! Ta cảm thấy ngươi thật giống một tay hái hoa đạo tặc già đời hơn! Ha ha, thảo nào Khinh Nhu nhanh bị người lừa như vậy!
Nghệ Phong cười nhìn thoáng qua Khinh Nhu, nữ nhân mềm mại như vậy thực sự hắn không nỡ lừa dối. Huống chi tiểu nữ nhân Khinh Nhu này cũng rất thông minh, Nghệ Phong cũng không cho rằng hắn có thể lừa được nàng.
Nghệ Phong không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Hạ Chỉ Mộng, quay đầu lên trên đài. Bạch Hàn Tuyết và Mục Điền đã xông lại một chỗ đánh nhau. Đôi chân mỹ diệu kia liên tục lắc lư nàm cho đám nam nhân đều nhanh nuốt no nước bọt! Nghệ Phong nhìn bộ dáng oai hùng hiên ngang của Bạch Hàn Tuyết, khóe miệng cũng mỉm cười. Đáy lòng cảm thấy hối hận bởi vì lần trước hắn không có thêm một điều kiện về Bạch Hàn Tuyết với Bạch Liệt Hỏa.
- Băng Toản!
Bạch Hàn Tuyết quát một tiếng dễ nghe, ánh sáng màu lam trên lợi kiếm nháy mắt ngưng tụ, ngựng tụ trên mũi kiếm, nhiệt độ chu vi xung quanh nàng cũng bị ảnh hưởng bởi đấu khí của nàng bắt đầu chậm rãi giảm xuống. Trên mũi kiếm cũng có sương lạnh ngưng tụ. Đấu khí ngưng tụ trên lợi kiếm, cư nhiên có ánh sáng xoay tròn.
Nghệ Phong nhìn thấy một chiêu này của Bạch Hàn Tuyết, ánh mắt mạnh mẽ sáng ngời. Một chiêu này thoạt nhìn khí thể không phải rất mạnh, thế nhưng Nghệ Phong lại biết lực sát thương của chiêu này rất rất lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hiển nhiên Mục Điền cũng không phải nhân vật đơn giản, nhìn lợi kiếm trong tay Bạch Hàn Tuyết, đấu khí áo giáp cũng bắt đầu ngưng tụ quanh người hắn, ánh sáng đại đao trong tay mãnh liệt tăng cường, khí thế mơ hồ nhảy lên, khiến các học viên đứng xem bên dưới chăm chú nhìn vào Mục Điền.
- Xem ra Mục Điền muốn thất bại!
Nghệ Phong quay đầu nói với Hạ Chỉ Mộng.
Hạ Chỉ Mộng gật đầu, lập tức bất đắc dĩ nói:
- Mục Điền và Bạch Hàn Tuyết khác nhau, Mục Điền là học viên bình dân, không có vũ kỹ cao thâm. Có thể bằng vào vũ kỹ bình thường, tu luyện đến Tướng cấp lục giai, đó đã là điều tương đương kinh khủng, rõ rang thiên phú của Mục Điền cực kỳ xuất chúng.
Nghệ Phong ngẩn ra nói:
- Học viện Trạm Lam không cung cấp vũ kỹ cao giai sao?
Hạ Chỉ Mộng lắc đầu, nàng nói cho Nghệ Phong tin tức trong học viện Trạm Lam:
- Tuy rằng học viện Trạm Lam là địa phương thiên tài tụ tập, thế nhưng phần lớn học viên đều tu luyện vũ kỹ của gia tộc mình. Học viên có thể chân chính học được vũ kỹ cao giai của học viện, cũng chỉ có học viên Bạch Kim, tại thời gian trước đây, Mục Điền không phải học viên Bạch Kim. Cho nên hắn vẫn chưa học được vũ kỹ cao giai!
- Kháo… Vậy thì vì sao học viện Trạm Lam vẫn có nhiều người liều mạng tiến vào? Không phải làm chuyện ngu ngốc sao? Học viện Trạm Lam cũng quá lừa dối người khác đi!
Nghệ Phong thấp giọng mắng một câu.
Hạ Chỉ Mộng trắng mắt liếc Nghệ Phong nói:
- Ngươi cho là mỗi người đều giống ngươi, vũ kỹ cao giai đều có thể lấy ra để bán đấu giá. Đối với gia đình bình thường mà nói, học viện Trạm Lam cung cấp vũ kỹ bình thường, đều là thứ cả đời bọn hắn đều không thấy được.
- Hắc hắc…
Nghệ Phong hắc chắc cười hai tiếng, không phản đối với nói của Hạ Chỉ Mộng. Ánh mắt cũng nhìn kỹ trên người Mục Điền, nhân tài như vậy, Kim Lâu không kéo về phe mình cũng thực sự xin lỗi trời đất rồi.
Nghệ Phong nghĩ chuyện này giao cho Nguyên Trực đi làm, về phần vũ kỹ cao giai, Nghệ Phong sẽ thiếu sao? Nghệ Phong cũng không cho rằng vũ kỹ cao giai trân quý cỡ nào, nếu như Mục Điền có thể có được, hắn đưa một quyển vũ kỹ cao giai ra ngoài, để cho hắn tự học là được.
Binh…
Hai thanh binh khí va chạm cùng một chỗ, bắn ra mấy đạo kình khí. Mục Điền liên lục lùi về sau mấy bước. Nhổ ra một ngụm máu. Máu tươi nhuốm đỏ mặt đất!
Mọi người thấy một màn như vậy, cả đám sững sờ, xoa xoa con mắt. Không thể tin được nhìn trên đài, một chiêu khí thế như vậy của Mục Điền vẫn không phải đối thủ của Bạch Hàn Tuyết sao?
Nam sinh nhất thời sửng sốt, cả đám hưng phấn hò hét lớn tiếng, nữ nhân xinh đẹp thần tượng trong lòng bọn họ không ngờ mạnh mẽ đến vậy, nguyên lai không phải bình hoa!
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết lãnh ngạo bay xuống dưới đài, đáy lòng âm thầm suy đoán, có phải người tu luyện đấu khí thuộc tính băng đều có bộ dạng như vậy? Băng Hồn cũng lãnh khốc như vậy, Bạch Hàn Tuyết cũng vậy! Bất quá tại sao Thiên Nghịch không phải người tu luyện băng đấu khí, vì sao cũng có bộ dạng lãnh khốc như vậy?
- Trận tiếp theo: Họa Thủy đấu La Mẫn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.