Chương trước
Chương sau
 
- Kháo, mẹ nó, tên này chính là một quái vật!
Rốt cục có người không nhịn được thấp giọng mắng một câu.
Lăng Thiên Vũ dùng tay lau đi máu ở khóe miệng, trong lòng cùng vô cùng khiếp sợ. Nghệ Phong cư nhiên có thể đánh hắn thụ thương dưới tình huống hắn đang thi triển vũ kỹ Nhật giai Ba Quang. Lực lượng thất giai của hắn mạnh hơn Nghệ Phong rất nhiều thế nhưng hắn lại bị thua, hơn nữa còn thua trong lúc chính mình đang thi triển vũ kỹ Nhật giai. Nếu không phải Lăng Thiên Vũ biết Nghệ Phong chỉ có thực lực tam giai thì Lăng Thiên Vũ đều có thể hoài nghi có phải Nghệ Phong đạt được bát giai rồi hay không?
Nghệ Phong hơi giật giật cánh tay bị tê dại, quả thực Lăng Thiên Vũ rất mạnh, dưới sự thi triển Dung Hợp cùng mượn Ngụy Phệ Châu mới khó khăn thắng hắn được một chiêu, nếu không phải nương nhờ tốc độ cực nhanh thì sợ rằng ai thắng ai bại cũng không biết. Nhân vật phong vân trong học viện Trạm Lam quả đúng là không phải mặt hàng đơn giản, tuy rằng so ra kém đám người Thủy Nhược Vân và Khương Duy Kiệt, thế nhưng mạnh mẽ hơn các thiên tài khác rất nhiều.
Nghệ Phong tự nhiên biết Lăng Thiên Vũ không thi triển toàn lực, chỉ là việc này hắn không quan tâm.
- Phong thiếu quả nhiên rất mạnh!
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong, dường như không có việc gì tán thán nói.
- Ngươi cũng không kém!
Nghệ Phong không quan tâm đáp trả, Tiêm Hổ Kiếm thu hồi về bên hông. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lăng Thiên Vũ thấy động tác này của Nghệ Phong, hắn nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong nói rằng:
- Phong thiếu đã đánh xong rồi sao?
Hiển nhiên Lăng Thiên Vũ còn muốn đánh với Nghệ Phong một hồi nữa.
- Nếu như ngươi muốn ta xuất kiếm lại một lần nữa, nhất định ta sẽ lấy mạng của ngươi! Ngươi còn có muốn đánh hay không? Tùy ý ngươi!
Nghệ Phong nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên Vũ cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trên người Lăng Thiên Vũ nữa.
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong không chớp động, hắn đồng dạng đứng im tại chỗ, không dám tùy ý mở miệng.
- Nguyên Trực, chúng ta đi!
Nghệ Phong nhìn lướt qua Lăng Thiên Vũ, quay đầu nói với Nguyên Trực.
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong rời đi, hắn cũng không ngăn trở, chỉ là vẻ mặt nhìn bóng lưng Khinh Nhu cùng đi theo có chút phức tạp.
Trong lúc đám người Nghệ Phong và Nguyên Trực đi chưa được xa thì đột nhiên thanh âm của Lăng Thiên Vũ truyền tới lỗ tai Nghệ Phong:
- Lấy thực lực của Phong thiếu, ta hy vọng có thể gặp lại ngươi trong Luyện Ngục!
Nghệ Phong sửng sốt, không nghĩ tới Lăng Thiên Vũ lại hẹn hắn gặp nhau trong Luyện Ngục. Chẳng qua Nghệ Phong không biết Lăng Thiên Vũ có thể đi vào được trọng thứ mấy trong Luyện Ngục, những học viên bạch kim như Lăng Thiên Vũ khác với Nghệ Phong, bọn họ tiến vào trong Luyện Ngục hầu như không có nguy hiểm lớn, bọn họ tiến vào Luyện Ngục chính là để hưởng thụ linh khí dung hợp. Nghệ Phong thì khác, trên danh nghĩa hắn phải đi tiếp nhận nghiêm phạt.
Chẳng qua, học viên bình thường cũng không biết được ẩn tình bên trong Luyện Ngục, nghe lời Lăng Thiên Vũ nói vậy, cả đám đều ù ù cạc cạc? Không phải Luyện Ngục là chỗ nghiêm phạt vô cùng kinh khủng sao? Ý tứ những lời nói vừa rồi của Lăng Thiên Vũ không phải là hắn cũng muốn làm ra sự tình nhốn nháo để cùng Nghệ Phong tiếp nhận nghiêm phạt Luyện Ngục chứ?
Ngược lại Nguyên Trực có chút lý giải, hắn hướng về phía Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Phong thiếu có biết rõ về Luyện Ngục không? Nghe nói trước đây học viên bạch kim đều tiến vào trong Luyện Ngục. Điều này có chút khác với lời đồn Luyện Ngục là chỗ vô cùng kinh khủng!
Nghệ Phong không hề giấu giếm Nguyên Trực, vừa cười vừa nói:
- Luyện Ngục là nơi nghiêm phạt không sai, thế nhưng cũng là phần thưởng. Năng lượng bên trong Luyện Ngục tốt hơn bên ngoài gấp mấy lần. Nếu như vào đây chỉ đề tu luyện thì hoàn toàn có thể chọn một địa phương ít nguy hiểm, tuy rằng hoàn cảnh không được tốt cho lắm thế nhưng lại không có trở ngại gì.
- Vậy Phong thiếu thì sao?
Đây là lần đầu tiên Nguyên Trực nghe được những điều này. Trong lòng cảm thấy nghi hoặc đồng thời không khỏi nhớ tới Nghệ Phong đi vào Luyện Ngục để nhận nghiêm phạt.
- Ta khác với bọn họ. Bọn họ có vũ lực đủ tiến vào tứ trọng, thế nhưng có thể bởi vì an toàn mà chọn đứng ở tam trọng tu luyện. Ta lại phải một đường vượt qua cả ngũ trọng mới tính thông qua.
Nghệ Phong bất đắc dĩ cười cười, hắn không biết bên trong Luyện Ngục kinh khủng tới mức nào, thế nhưng có lẽ cũng không kém.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Trực nghe được trong luyện ngục cũng có phân trọng, điều này khiến cho hắn càng kinh ngạc.
Nghệ Phong chưa đi qua Luyện Ngục cho nên không có cách nào giải thích thêm cho Nguyên Trực được. Hắn vỗ vai Nguyên Trực mấy cái nói:
- Cố gắng tu luyện cho tốt, lấy thiên phú của ngươi cộng thêm sự bồi dưỡng của Kim Lâu, có lẽ sẽ phát triển rất nhanh. Chỉ cần có thể trở thành đầu lĩnh một đám người bên trong học viện Trạm Lam, muốn tiến vào Luyện Ngục cũng không phải vấn đề quá lớn.
Nguyên Trực gật đầu, đáy lòng vẫn suy đoán cảnh tượng bên trong Luyện Ngục như thế nào.
Nghệ Phong quay đầy nhìn về phía đám người đi theo Nguyên Trực cười nói:
- Thực lực của các ngươi cũng phát triển rất nhanh. Sau này Kim Lâu còn phải giao vào trong tay các ngươi, hy vọng các ngươi nỗ lực thêm. Với thiên phú của đệ tử học viện Trạm Lam, ta tin tưởng các ngươi.
Những người này nghe được lời nói của Nghệ Phong cũng đều hưng phấn lên. Đang ở trong Kim Lâu, tự nhiên bọn họ hiểu rõ giá trị của Kim Lâu, lời nói của Nghệ Phong biểu đạt ý tứ rất rõ ràng chính là sau này sẽ để Kim Lâu cho bọn họ quản lý, đây là vinh quang lớn cỡ nào a. Khác với những đệ tử khác còn đang tu luyện, bọn họ là những người đầu tiên bước ra ngoài giáo môn, đường đi phía trước vô cùng xán lạn.
Theo Kim Lâu lâu như vậy, bọn họ cũng mơ hồ hiểu ra Nghệ Phong muốn làm cái gì. Nghệ Phong muốn làm chính là vương giả thế giới ngầm, nếu như Tử Bang thực sự làm được điều ấy thì chẳng phải bọn họ cũng đồng dạng công thành danh toại sao?
Nghĩ vậy, cả đám đều nhìn Nghệ Phong kiên định nói rằng:
- Phong thiếu, người yên tâm đi!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Qua một chút thời gian nữa ta sẽ đổi cho các ngươi hai giáo luyện khác. Nếu như các ngươi không còn việc gì ở học viện thì nên đi về phủ đệ tu luyện đi. Ha ha, kỳ thực lấy thân phận học viên bình thường của các ngươi, còn không bằng trốn học vào trong phủ đệ của ta, so với học viện Trạm Lam học được thêm rất nhiều!
Mấy người không cảm thấy những lời này của Nghệ Phong là tự đại, suốt một thời gian dài ngây người nghiên cứu tại phủ đệ của Nghệ Phong, tự nhiên bọn họ cảm nhận được chính mình đang phát triển như thế nào, hơn nữa bọn họ mơ hồ hoài nghi Nghệ Phong chuẩn bị vũ kỹ Nhật giai cho bọn họ. Chẳng qua xem biểu hiện của bọn họ mà có lấy ra không hay thôi!
Bởi vậy mặc kệ là ở Kim Lâu hay nghệ phủ thì biểu hiện của Nghệ Phong cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa vũ kỹ đan dược ở trong miệng hắn dường như không đáng nhắc tới.
...
Nghệ Phong tùy ý nói chuyện với đám người Nguyên Trực vài câu, sau đó nhìn Khinh Nhu nói:
- Nàng có biết Lăng Thiên Vũ thích nàng hay không?
Sắc mặt Khinh Nhu nhất thời đỏ lên, vẻ đẹp say lòng người tới cực điểm. Nàng hơi gật đầu, biểu thị biết.
Nghệ Phong sửng sốt, thật không ngờ Khinh Nhu đã biết. Ha ha, tội cho Lăng Thiên Vũ giấu kỹ sâu như vậy lại không nghĩ rằng Khinh Nhu cũng tinh tường quỷ quái, mặc dù hắn chưa biểu lộ thế nhưng nàng đã sớm nhận ra.
- Vậy không cho phép nàng thích hắn! Tên hỗn đản kia rất xấu, cư nhiên đánh ta!
Nghệ Phong tàn bạo nói.
Khinh Nhu nghe vậy liền dở khóc dở cười: rõ ràng là ngươi đánh người ta. Hơn nữa hắn đánh ngươi thì có quan hệ gì với ta?
Sắc mặt Khinh Nhu có chút ửng hồng, thầm nghĩ: nếu như ngươi là nam nhân của ta thì chuyện hắn đánh ngươi sẽ có quan hệ với ta.
- Còn một chuyện nữa, sau này thấy Lăng Thiên Vũ thì phải nhổ một ngụm nước bọt về phía hắn, thái độ của hắn thật khiến người khác chán ghét.
Nghệ Phong quay sang Khinh Nhu chăm chú nói.
Khinh Nhu trợn mắt liếc nhìn Nghệ Phong thầm nghĩ: chuyện tình này chỉ có ngươi làm được.
- Nghệ Phong!
Đột nhiên Khinh Nhu hô lên.
- Sao?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Khinh Nhu.
- Sau này đừng tìm Họa Thủy tỷ tỷ gây chuyện nữa?
- A! Nàng nói nữ nhân điên kia sao? Bản thiếu gia không có thời gian đi gây sự với nàng, chỉ cần nàng không tìm ta gây phiền phức là tốt lắm rồi. Được rồi, nàng nói cho nàng ta, nếu như nàng ấy còn tìm ta gây phiền phức thì bản thiếu gia sẽ để nàng ấy nếm thử Ngã Ái Nhất Căn Sài!
- Phi!
Khinh Nhu nhìn không được đỏ mặt tới tận mang tai.
Nghệ Phong nhìn dáng dấp say lòng người của Khinh Nhu, nhịn không được nói rằng:
- Cái kia, Khinh Nhu, chúng ta nghiên cứu học thuật thuần khiết một chút?
Một câu nói khiến Khinh Nhu liền tỉnh lại, vẻ mặt nàng có chút kịch liệt. Chân bước nhanh chóng hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
- A... Đừng chạy a! Chúng ta nghiên cứu rất thuần khiết nha! Nàng phải biết rằng, không phải ta chiếm tiện nghi của nàng mà đang dạy cho nàng tri thức!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.