Chương trước
Chương sau
 
Ầm
Một tiếng nổ lớn vang lên. Ác Lão Yêu chém xuống tạo ra một cái hố to. Đất đá nát vụn bay về phía bốn phía, cây cối nghiêng ngả.
- Chết tiệt... Các ngươi có bị động kinh không? Không có việc gì lại qua đánh bản thiếu gia làm gì? Mẹ kiếp, được, hiện tại bản thiếu gia sẽ đánh tới mức mẹ các ngươi cũng không nhận ra!
Trong lòng cảm thấy Nghệ Phong giận dữ. Tâm tình vui vẻ của hắn đã bị hai tên khốn kiếp này phát hỏng.
Ác Lão Đại thấy bước chân của Nghệ Phong khi né tránh, ánh mắt hắn nhất thời cứng lại. Tốc độ kia khiến hắn rất kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được, tiểu tử này còn có vài phần thực lực.
Ác Lão Đại cũng không nghĩ đợi, hắn thầm nghĩ giết chết tiểu tử này, sau đó mới có thể nói đến âu yếm vị nữ nhân giống như tiên tử này. Ác Lão Đại cảm thấy hắn có thể vì nàng mà buông tha tất cả. Cho dù sau này không làm cường đạo, một lòng bảo vệ nàng, Ác Lão Đại cảm thấy hắn cũng nguyện ý.
Hiện tại hắn điều hắn muốn làm nhất chính là, chém chết nam tử yếu đuối khiến hắn ghen tị này, sau đó chờ mây mưu với tiên tử trước mặt.
- Lão Yêu, đệ cùng ta giết chết tiểu tử này!
Ác Lão Đại lắc người, ngăn cản đường lui của Nghệ Phong cười lạnh nói.
Nghệ Phong nhìn hai người một trước một sau bao quanh hắn, ánh mắt cũng trở nên chăm chú hơn.
- Tiểu tử, thức thời một chút thì tự mình kết liễu, tránh để chúng ta phải động thủ!
Ác Lão Đại lạnh lùng nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng hắn quả thật cảm thấy bước chân của Nghệ Phong vừa rồi rất quỷ dị, nhưng hắn cũng không cho rằng Nghệ Phong có thể đỡ được mấy chiêu của bọn họ. Hắn cảm thấy, chỉ cần Ác Lão Yêu đối phó tiểu tử này cũng thừa sức. Chẳng qua hắn không muốn lãng phí thời gian. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong liếc mắt nhìn hai người một cái. Ánh mắt cũng nghiêm trọng hơn nhiều. Hắn phát hiện hai người này quả thật rất mạnh. Sợ là thực lực của từng người cũng không kém hắn. Đặc biệt là Ác Lão Yêu, hẳn là trên hắn rất nhiều. Nếu chỉ một người Nghệ Phong cũng có thể đối phó. Nhưng hai người cùng bao vây tấn công, thực sự có chút nguy hiểm.
Theo Nghệ Phong thấy, hai huynh đệ này rất am hiểu chiến thuật cùng tấn công, bằng không vị trí đứng cũng sẽ không xảo quyệt như vậy.
Hai cường giả am hiểu cùng đánh thuật cùng tấn công bao vây hắn, khiến Nghệ Phong cảm giác được áp lực thật lớn.
- Thế nào? Tiểu tử, nhanh tự mình kết liễu đi! Tránh để lão tử một đao lăng trì ngươi!
Ác Lão Đại cười lạnh nói.
Hắn khinh thường người nhu nhược này. Kỳ thật hắn rất muốn lăng trì Nghệ Phong, nhưng lại sợ phá hỏng chút không khí tốt trước người đẹp.
- Ngươi cho rằng các ngươi nhất định có thể giết được ta sao?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn hai người.
Ác Lão Đại hừ một tiếng nói:
- Cho dù ngươi là cường giả ngũ giai, chúng ta cũng có thể thu thập được ngươi!
Ngạo khí trong mắt Ác Lão Đại lớn tới mức không thể diễn tả được bằng lời. Với thực lực của hắn và Lão Yêu, hơn nữa còn dùng chiến thuật cùng tấn công, cho dù đối mặt với cường giả ngũ giai cũng có chiến lực đánh một trận, huống chi là tiểu tử trước mặt.
Nghe Ác Lão Đại nói những lời này, ánh mắt Nghệ Phong càng trầm trọng. Không thể tưởng tượng được hai người này cùng tấn công có thể sánh ngang với cường giả ngũ giai. Là cường giả ngũ giai nha. Đối Nghệ Phong mà nói là một sự khiêu chiến rất lớn. Cao hơn hắn tròn tam giai.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nhìn hai người trước mặt hắn đang cười lạnh, hắn hừ một tiếng nói:
- Các ngươi muốn chiến, vậy chiến đi!
- Không biết sống chết!
Ác Lão Đại rống giận một tiếng, hắn giơ trọng kiếm dẫn đầu chém về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong không né tránh, giơ Tiêm Hổ Kiếm lên nghênh chiến. Hai đạo sức mạnh cường hãn đè lên không gian tạo ra những rung động. Toàn bộ cỏ cây bốn phía bị lực ép đè xuống.
Keng...
Binh khí va vào nhau. Từng đạo kình khí như gió bão bắn về bốn phía, thỉnh thoảng tấn công xuống mặt đất, nhấc lên từng đám cát bụi đất đá. Đương nhiên, rất nhiều cỏ cây cũng bị kình khí cắt làm đôi.
Phía trên cánh tay truyền đến sức mạnh cường đại, khiến Nghệ Phong liên tục lui về phía sau mấy bước. Lúc này, khó khăn lắm mới đứng vững. Nghệ Phong cảm giác cánh tay vô cùng đau đớn. Đồng thời, huyết khí trong ngực cũng nhộn nhạo. Nhưng, Nghệ Phong cũng chưa kịp thở, hắn đã phát hiện bên trái có một cũng chém qua.
Không cần suy nghĩ, Nghệ Phong cũng biết đây là công kích của Ác Lão Yêu. Hắn thật sự không ngờ được bọn họ phối hợp hoàn mỹ như thế, cũng không dành cho hắn dù là một khe hở!
Trong chớp mắt, khi cảm nhận được kình khí kia xông tới, Nghệ Phong cưỡng ép ra vài phần đấu khí, vận chuyển xuống đùi, thi triển thân pháp Mị Ảnh tránh né một chiêu công kích này.
Ầm…
Ác Lão Yêu lại chém một kiếm vào khoảng không. Hắn lại tạo ra hố to thứ ba.
Ác Lão Đại lắc mình đến cách đó không xa nhìn hắn Nghệ Phong đầy lạnh giá, nhưng trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Không thể tưởng tượng được người nhu nhược này lại có vài phần thực lực, có thể chống được sự hợp lực tấn công của bọn họ. Hơn nữa thực lực hắn vừa đụng vào cũng không thấp. Ít nhất có thực lực Tướng Cấp nhị giai.
Ác Lão Đại cảm thấy thiên lý có chút bất công. Người này nhu nhược biết mấy? Sao có thể đạt tới thực lực Tướng Cấp nhị giai?
Tuy nhiên, khi Ác Lão Đại nhìn tiên nữ tuyệt sắc vẫn đang đánh đàn ở phía xa, hắn lại mỉm cười đầy lạnh lẽo: cho dù có thực lực Tướng Cấp nhị giai thì đã sao. Người nhu nhược vĩnh viễn vẫn là người nhu nhược. Thực lực mạnh có thể dùng được sao? Nghĩ tới chuyện một tiên nữ bị một tiểu tử như vậy làm vấy bẩn, trong lòng Ác Lão Đại lại cảm thấy tức giận.
- Tiểu tử, ngươi đáng chết!
Nghệ Phong trợn trừng mắt nhìn, rất không khí tiết nói với Ác Lão Đại:
- Hôm nay huynh đệ ngươi đã nói những lời này mấy lần rồi? Hừ, bản thiếu gia nhìn ngươi làm thế nào có thể khiến ta chết?
- Hừ, chỉ có thực lực Tướng Cấp nhị giai, không ngờ lại càn rỡ như thế!
Ác Lão Yêu cũng nổi giận, không thể tưởng tượng được tiểu tử này tránh thoát ba lần công kích của hắn. Đặc biệt lần thứ ba là một chiêu đánh lén của hắn.
- Có bản lĩnh các ngươi đừng liên thủ, từng người một đánh với ta!
Vẻ mặt Nghệ Phong châm chọc.
- Ngươi...
Ác Lão Yêu nổi giận, giơ trọng kiếm tấn công về phía hắn. Một kẻ có thực lực nhị giai thôi, bằng vào hai người bọn họ đã tương đương ngũ giai, muốn chém giết hắn còn không phải là dễ như chơi sao. Hắn tránh thoát được một đòn mà thôi, có bản lĩnh gì châm chọc người khác.
Nghĩ vậy, khí thế của trọng kiếm trong tay Ác Lão Yêu lại tăng vọt thêm vài phần, hung hăng đánh về phía Nghệ Phong.
...
Ngu Phi giống như hoàn toàn không chút chú ý tới tình cảnh bên này. Nàng vẫn chuyên tâm đánh đàn, biểu tình băng giá vạn phần, vô cùng nghiêm túc, nhưng dường như cũng không ngăn chặn được lớp sương mù trong con mắt mê ly của nàng. Nếu chăm chú nhìn kỹ, sẽ phát hiện hai đùi Ngu Phi kẹp vào nhau càng thêm chặt. Phía trên cổ vốn trắng nõn, đã hiện ra màu ửng hồng nhàn nhạt. Phía trên trán của nàng, cũng lấm tấm mồ hôi.
Toàn thân lộ ra vẻ kiều diễm tươi đẹp ướt át, đáng tiếc là khuôn mặt tuyệt mỹ kia đã bị chăn sa che mất, bằng không đôi môi hồng dụ kia sẽ càng khiến người ta mê mẩn cho đến chết.
Ngón tay Ngu Phi gẩy đàn càng thêm dữ dội, thanh âm thanh lương và tiếng va chạm trong sân đan xen vào nhau.
Nghệ Phong bị vây đánh, hắn cũng cản thấy rất tức giận. Cho dù là hồng nhan họa thủy cũng không thể như vậy. Hắn một chút tiện nghi cũng chưa chiếm, lại khiến có người tìm hắn phát tiết. Hắn cảm thấy, hắn không thể buông tha hai tên khốn kiếp này. Mẹ nó, thật đúng là bản thiếu gia không khi dễ cũng không được. Hôm nay bản thiếu gia nhất định phải đánh khiến mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!
Nhưng tuy rằng trong lòng Nghệ Phong ân cần thăm hỏi bọn họ trăm ngàn lần, động tác trên tay không dám chậm trễ chút nào. Với hắn mà nói, thực lực ngũ giai quả thật là thách thức rất lớn.
Ầm…
Một tiếng va chạm, Nghệ Phong lại né tránh rút lui ra ngoài. Cùng lúc đó, tiếng đàn của Ngu Phi cũng ngân lên mạnh mẽ.
Sau khi Nghệ Phong nghe xong, trong lòng càng mắng to: Nữ nhân này thật nhàn hạ thoải mái, bản thiếu gia vì nàng đã mệt muốn chết đi sống lại, nàng lại có hứng thú đánh đàn như vậy. Mẹ nó, nào có đạo lý nào như vậy, người ta đang đánh nhau, nàng vừa đánh đàn vừa hưởng thụ! Nghệ Phong cảm thấy hận nữ nhân này muốn chết. Chờ chút nữa, hắn nhất định phải bắt rắn nhảy đến cắn nữ nhân này mấy cái.
Ầm….
Ngay lúc Nghệ Phong đang thất thần nghĩ ngợi lung tung, trọng kiếm của Ác Lão Yêu lại hung hăng chém vào Tiêm Hổ Kiếm trên người hắn. Nghệ Phong rút lui về phía mặt sau mấy bước, huyết khí nhộn nhạo, lại bị một vết thương nhẹ nữa.
- Ngũ giai... Quả nhiên là cường thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.