Chương trước
Chương sau
 
Đám người Nghệ Phong và Họa Thủy ngồi vào chỗ của mình, Lão nhân râu bạc nhìn thoáng qua Họa Thủy đang ngồi không an phận, có chút bất đắc dĩ nói:
- Nha đầu, đi pha cho chúng ta chung trà!
Họa Thủy nghe lão nhân nói vậy, nhất thời nóng nảy, mạnh mẽ đứng lên, liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói với lão nhân râu bạc:
- Cao gia gia, con châm trà cho hắn?
Lão nhân trừng mắt nhìn Họa Thủy nói:
- Thế nào? Châm trà cho ta con cũng không làm sao?
Họa Thủy thấy lão nhân râu bạc thực sự nổi giận, lúc này mới miễn cưỡng đi châm trà. Lớn như vậy, cho tới bây giờ nàng còn chưa thấy Cao gia gia dùng ngữ khí như vậy với mình. Hận ý của nàng với Nghệ Phong một lần nữa tăng thêm vài phần.
- Cao gia gia, uống trà!
Sau khi Họa Thủy rót cho Lão nhân râu bạc một ly trà, lại tiếp tục trở về chỗ ngồi, hiển nhiên không có ý định châm trà cho Nghệ Phong.
Lão nhân râu bạc thấy thế trừng lớn hai mắt, nói với Họa Thủy:
- Con còn không mau châm trà cho tiểu hữu đây?
Họa Thủy nhìn thái độ nghiêm túc của Lão nhân râu bạc, lúc này mới miễn cưỡng đi tới trước mặt Nghệ Phong, nghiến răng nghiến lợi châm trà cho hắn. Nước trà đầy chén tràn cả ra ngoài nàng vẫn tiếp tục rót.
Nghệ Phong thấy thế rất hứng thú nhìn Họa Thủy, nghiêm trang nói:
- Kỳ thực cái chén không uống được nhanh như vậy, ngươi hẳn là nên làm gì với nó để nó không tiếp tục nhổ trà ra như thế.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong, lửa giận càng bốc cao hơn: Mình đã bao giờ phải châm trà thế này đâu! Họa Thủy cầm ấm trà, thực sự muốn đập thẳng về phía Nghệ Phong.
- Nha đầu, được rồi!
Lão nhân râu bạc cũng cực kỳ đau đầu. Nha đầu này được mọi người chiều quá thành hư rồi, lúc nào cũng tự xem mình là nhất. Xem ra cũng đến lúc đả kích lòng tự kiêu của nàng một phen.
Họa Thủy hít sâu một hơi, lúc này mới để ấm trà lên mặt bàn, khẽ lắc lư thân thể kiều diễm, trở về chỗ ngồi, thở phì phò ngồi xuống.
Khinh Nhu nhìn nước trà không ngừng nhỏ giọt xuống đất trước mặt Nghệ Phong, nàng đứng lên đi tới dọn dẹp sạch nước trà. Dáng dấp nhẹ tay nhẹ chân, vô cùng ôn nhu mỹ lệ.
Nghệ Phong thấy thế cười cười, đưa tay kéo tay Khinh Nhu, nói:
- Tiểu ny tử, đừng động nữa, bản thiếu không định uống trà do nàng ta rót. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khinh Nhu thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình bị Nghệ Phong kéo, mặt nóng bừng lên, hơi giật ra, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, ngượng ngùng vạn phần.
Lão nhân râu bạc nhìn ý cười trong mắt Nghệ Phong, lại nhìn Họa Thủy, khẽ lắc đầu. Nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu như nước như Khinh Nhu.
Họa Thủy thấy Nghệ Phong một lần nữa ngang nhiên kéo tay Khinh Nhu, quả thực muốn bùng nổ. Nếu không phải Cao gia gia đang ở chỗ này, nàng tuyệt đối sẽ giáo huấn tiểu tử hỗn đản này.
Lão nhân râu bạc nhìn qua biểu hiện của mọi người một lần, lúc này mới nói với Nghệ Phong:
- Không biết tiểu hữu từ đâu biết được độc biến dị "Lam lăng hoa"? Loại độc này không phải người bình thường có thể nghe nói tới.
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Lão nhân râu bạc nói:
- Cao lão có thể nghe nói, sao ta lại không thể?
Lão nhân râu bạc bị câu phản bác này của Nghệ Phong khiến cho không nói được gì, nhất thời cười ha ha nói:
- Tiểu hữu nói có lý. Chỉ là, nếu tiểu hữu liếc mắt liền có thể nhận ra độc này, hẳn là có thể giải chứ?
Nghệ Phong trào phúng nhìn Lão nhân râu bạc nói:
- Nếu Cao lão đã từng nghe nói về độc biến dị "Lam lăng hoa", hiển nhiên biết rõ nó kinh khủng đến mức nào. Ngài cho rằng một thiếu niên choai choai như ta có thể giải được sao?
Câu nói này của Nghệ Phong nhất thời khiến nội tâm Họa Thủy và Khinh Nhu đều trở nên căng thẳng.
Trong lòng Họa Thủy lúc này rất mâu thuẫn, vừa hi vọng Nghệ Phong có thể giải được, lại vừa mong hắn không biết giải. Hi vọng hắn có thể giải là bởi vì sinh mệnh của mình, không hi vọng là vì không muốn thấy tiểu tử này kiệt xuất như vậy.
- Ha ha! Tiểu hữu cần gì phải khiêm tốn. Ngươi có thể chỉ cần bằng vào ánh mắt đã nhận ra Khinh Nhu trúng độc, so với ta mạnh hơn rất nhiều. Điều đó cho thấy đối với dược hiệu của loại độc này ngươi hiểu rất rõ, sao lại không thể giải đây?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Người phối trí ra độc này đã từng tuyên bố: Không hiểu dược hiệu, trừ phi là y sư cửu giai, không ai có thể giải được. Lẽ nào Cao lão cho rằng ta đã đạt đến y sư cửu giai?
Câu này của Nghệ Phong nhất thời khiến lão nhân kinh ngạc. Lão nhìn Nghệ Phong có chút lo lắng nói:
- Tiểu hữu thực không hiểu dược hiệu?
Nghệ Phong gật đầu, thái độ rất nghiêm túc nói:
- Dược hiệu loại độc biến dị "Lam lăng hoa" biến ảo khôn lường, mỗi một lần biến động, phối trí giải dược cũng phải biến động theo. Tuy rằng ta nhận ra độc này, nhưng đối với nó cũng hiểu biết không nhiều. Cho nên muốn giải, thực khó như lên trời!
Câu này của Nghệ Phong khiến Lão nhân râu bạc ngây người tại chỗ. Lão vốn đang hi vọng Nghệ Phong hiểu được dược hiệu, nhưng lại không ngờ Nghệ Phong một chút cũng không hiểu.
Sự kinh khủng của độc biến dị "Lam lăng hoa" khiến trong lòng Lão nhân râu bạc không khỏi run lên. Ánh mắt lão nhìn Họa Thủy cũng lo lắng không kém.
Họa Thủy và Khinh Nhu thấy ánh mắt Lão nhân râu bạc, trong lòng càng thêm sợ hãi. Ngay cả Cao gia gia cũng lo lắng như vậy, hậu quả có thể tưởng tượng!
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Khinh Nhu, khẽ thở dài một tiếng, đi tới trước mặt nàng, nhéo nhéo lên má nàng, nói:
- Tiểu ny tử, nàng cũng đừng lo lắng. Thực ra cũng không phải không có biện pháp!
Lời này, nhất thời khiến ánh mắt mọi người tập trung trên người hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.