Chương trước
Chương sau
 
Nghệ Phong nhìn đám người đang hùng hổ dâng dấu khí lên xông tới liền khẽ cười một tiếng, tiện tay kéo lấy một chiếc ghế ở gần đó, lẳng lặng ngồi xuống nói một câu nhàn nhạt:
- Ngươi xác định sau khi thu thập ta xong thì mệnh của phụ thân ngươi vẫn còn?
Một câu nói không nhanh không chậm khiến trong lòng Trân Ny Đan cả kinh, nàng quát to:
- Dừng tay!
Nắm đấm vô cùng nhanh sắp tiếp xúc với ngực của Nghệ Phong, nghe được tiếng thét lớn liền nhanh chóng thu về, mạnh mẽ thu hồi năng lượng, lực phản kích lớn khiến cho hắn phun ra một ngụm máu.
Nghệ Phong lạnh lẽo quét mắt nhìn, không để ý tới thảm trạng của hắn, quay đầu nói nhàn nhạt với Trân Ny Đan:
- Nàng không phải muốn động thủ sao? Ha ha, dừng lại làm gì. Tiếp tục đi chứ?
- Ngươi đã làm gì cha ta?
Trân Ny Đan trừng mắt nhìn Nghệ Phong hỏi.
- Không có làm cái gì cả. Chỉ giải độc giúp hắn mà thôi, chẳng qua trong lúc giải độc ta không cẩn thận bỏ thêm chút gia vị khác vào. Khụ, nàng cũng biết ta là người vô cùng thiện lương. Nguyên bản chuẩn bị cho hắn chút thuốc bổ cuối cùng không biết thế nào lại cầm nhầm thứ đó.
Nghệ Phong thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Trân Ny Đan lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, nàng chỉ là một y sư bình thường, đương nhiên không biết Nghệ Phong đã động tay chân lúc nào. Thế nhưng thà rằng tin là có cũng không thể coi như không có gì.
- Hẳn là lúc sắc thuốc lần thứ hai ngươi đã ra tay phải không?
Nữ tử che mặt nói một câu nhàn nhạt với Nghệ Phong, nàng vừa mới hoài nghi, chỉ là nàng không thông thạo cho nên hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn nữ tử che mặt nói:
- Ha ha, nàng cũng không hoàn toàn là bình hoa. Quên đi, các ngươi đã không động thủ thì bản thiếu gia có thể đi. Chút thù lao này lãng phí mất thời gian ban ngày của ta thực không đáng!
Rung đùi đắc ý đi ra hướng cửa của ngôi nhà, vẻ mặt của đám người vây quanh ngôi nhà vô cùng nghiêm trọng nhưng chung quy không có ai ngăn lại bước chân của Nghệ Phong.
- Đứng lại, buông tha cha ta. Ta cho ngươi đi!
Trân Ny Đan nhìn Nghệ Phong thương lượng.
Nghệ Phong cười nhạt nói:
- Tiểu nữu, ta nghĩ ngươi hẳn nên đi tìm Khắc Lạp Khắc làm vị hôn phu. Ít nhất có hắn tại đây thì nàng sẽ không ăn quá nhiều thiệt thòi, hơn nữa cũng sẽ không nói ra câu nào não tàn như vậy!
Chuyện cười, nếu bản thiếu gia buông tha phụ thân ngươi thì ngươi còn có thể để ta an toàn rời khỏi đây sao?
- Không phải mỗi người đều đê tiện như ngươi. Đáp ứng giải độc rồi lại hạ độc! Ta đáp ứng ngươi thì nhất định làm được.
Trân Ny Đan trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện liên chút bướng bỉnh.
- Ha ha. Trên thực tế, ta cấp cho phụ thân của ngươi là thuốc bổ. Chỉ là những thuốc bổ này dưới tình huống riêng có chút tác dụng phụ. Ngươi cũng không nên cho rằng ta là độc sư tà ác a. Ta là y sư cao thượng!
Nghệ Phong cười nhạt một câu, bước chân lười nhác hướng về phía cửa ra ngoài.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì mới có thể buông tha phụ thân ta?
Hiện giờ rốt cuộc Trân Ny Đan dã minh bạch, bất kỳ kẻ nào tiếp xúc tới Khắc Lạp Khắc đều không thể tin, đã đánh cướp nhiều thù lao của chính mình như vậy mà hiện giờ hắn vẫn còn có thủ đoạn khác!
- Yên tâm đi! Qua một chút thời gian nữa phụ thân ngươi sẽ tự tình lại. Hơn nữa không có chút bệnh tình còn sót nào. Ít nhất trong hai ba năm tuyệt đối không gặp phải vấn đề an nguy tới sinh mệnh. Về phần ba năm sau, có lẽ lúc đó độc thuật của Khắc Lạp Khắc cũng đã rất cao, hoàn toàn có thể giúp đỡ phụ thân ngươi.
Nghệ Phong phất phất tay, cũng không thèm quay đầu lại giải thích.
- Vậy ngươi không sợ hiện giờ ta làm thịt ngươi sao đó tìm đến Khắc Lạp Khắc nhờ hắn giải độc sao?
- Ngươi có thể thử xem! Chút tự tin ấy bản thiếu gia vẫn có, trước khi ngươi động thủ ta tuyệt đối có thể khiến cho phụ thân của ngươi bất tri bất giác tử vong!
Trân Ny Đan hít sâu vào một hơi, Nghệ Phong tóm được điểm yếu của nàng. Thấy hắn đi ra xa phía ngoài cửa, nàng đã hiểu vì sao đối phương không hề kiêng nể đi tới phủ đệ của chính mình. Thì ra người ta căn bản đã vạch kế hoạch sẵn.

- Chờ một chút...
Âm thanh kêu lên lần thứ hai, chỉ là chủ nhân của âm thanh mềm mại này thay đổi, đó là nữ tử che mặt.
- Chúng ta có thể làm một giao dịch khác?
Thanh âm mềm mãi như mưa phùn kéo dài cũng không ngăn trở được bước chân của Nghệ Phong. Hắn vẫn bước tiếp về phía trước, thanh âm nhàn nhạt buông ra truyền vào trong tai hai nàng:
- Ngoại trừ đấu giao hữu thì các đề nghị khác bản thiếu gia đều không có hứng thú!
Chuyện gì đều phải có chừng mực, hiện giờ Nghệ Phong thầm nghĩ phải đề thăng thực lực của chính mình lên. Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian tại chỗ này.
- Vậy nếu như ta cấp cho ngươi Vô Hoa Quả thì sao?
Thanh âm của nữ tử vẫn ôn nhu không chút gợi sóng như trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ba chứ Vô Hoa Quả khiến Nghệ Phong cảm thấy nao nao: Vô Hoa Quả là dược liệu để phối trí đan dược lục giai. Lấy phẩm cấp y sư hiện giờ của Nghệ Phong quả thực Vô Hoa Quả rất hấp dẫn hắn. Bây giờ đan dược lục giai Nghệ Phong còn chưa có viên nào. Có Vô Hoa Quả mà nói thì Nghệ Phong tự tin có thể luyện chế được, lục giai và ngũ giai tuy chỉ cách nhau một bước nhưng là khác biệt giữa trời với đất!
- Ta vẫn như cũ không có hứng thú!
Thế nhưng Nghệ Phong vẫn cự tuyệt. Đừng xem thường nữ tử che mặt không nói lời nào, nàng so với Trân Ny Đan còn khó đối phó hơn rất nhiều. Hơn nữa Nghệ Phong cảm giác được thực lực của nữ nhân này mạnh hơn so với chính mình. Tuy rằng chính mình không sợ nàng nhưng cũng không muốn làm mọi chuyện phức tạp thêm, hắn đang muốn nhanh chóng đề thăng Nhiếp Hồn Thuật rồi trở về đế đô!
Nữ tử che mặt cũng không ngờ có y sư chống đỡ được dụ hoặc của Vô Hoa Quả. Nàng nhìn Nghệ Phong bước nhanh chóng ra ngoài, cư nhiên có chút dại ra.
Tuy rằng Trân Ny Đan hận không thể làm thịt được Nghệ Phong thế nhưng cũng phải để hắn đi ra ngoài phủ.
- Ngu tỷ tỷ! Có phải cha ta đã bị người này hạ độc không? Hắn sẽ không lừa chúng ta chứ?
Trân Ny Đan ôm một tia hy vọng hỏi.
Nữ tử lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, chỉ là nhìn y thuật của hắn nếu như muốn động thủ gì đó thì cũng không khó gì.
Trân Ny Đan thấy nữ tử nói như vậy liền hít sâu vào một hơi hỏi:
- Vậy thì làm sao bây giờ?
- Hẳn là giống như lời nói của hắn, trong vòng ba năm tới phụ thân của muội không có bất kỳ vấn đề gì, đây hẳn là kế sách thoát thân mà hắn đặt ra từ trước!
Thanh âm của nữ tử nhàn nhạt, không có chút tâm tình ba động bên trong.
Trân Ny Đan nghe nữ tử nói như vậy cũng thở dài một hơi:
- Như vậy là tốt rồi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên hỗn đản đã lăng nhục và người này vũ nhục ta!
Nữ tử nghe được lời nói của Trân Ny Đan, nàng lắc đầu cười nói:
- Hư danh chỉ là vật ngoại thân mà thôi, hắn vũ nhục ta thì có sao? Chỉ là cuối cùng ta cảm giác được dường như có chút quen biết với hắn! Ta nhớ kỹ trong khoảng thời gian tại Mạc thanh có một người dùng ngữ khí giống với hắn đánh giá ta. Chỉ là không thấy được dung mạo, không biết có phải là cùng một người không!
- Hừ! Nam nhân trên đời đều coi tỷ tỷ thành tiên nữ, tên vô sỉ này cư nhiên dám vũ nhục tỷ như vậy.
Hiển nhiên Trân Ny Đan còn tức giận hơn so với nữ nhân che mặt.
Nữ tử cười cười, không nói thêm bất kỳ cái gì. Ánh mắt nàng chuyển hướng ra ngoài cửa, nhìn về phía bóng lứng đã biến mất kia.
- Các ngươi đi lan tin tức cho ta. Nói rằng có một người y sư cao cấp đã giải độc giúp cha ta. Tùy tiện nói quan hệ giữa ta và hắn mờ ám một chút. Ta nhìn xem tên tiểu tử này sẽ đáp lại đối thủ một mất một còn của nhà ta thế nào!
Trong mắt Trân Ny Đan lóe ra hàn quang, có chút không quan tâm tới danh tiếng của mình!
Mọi người nghe được Trân Ny Đan nói liền nhanh chóng minh bạch ý tứ của nàng. Nàng đây là đang muốn gửi một thông điệp tới đối thủ của chính mình rằng Nghệ Phong và nàng là cùng một phe với nhau. Một người y sư cao cấp có sức uy hiếp quá lớn đối với đối phương. Chắc chắn đối phương sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Nghệ Phong!
Nghĩ vậy, đám người đều lý giải được tâm tình phẫn nộ sâu đậm của tiểu thư. Tất cả quay lại thi lễ với Trân Ny Đan rồi nhanh chóng theo ý tiểu thứ đi làm.
Chỉ bất quá, nữ tử che mặt khẽ cau mày nói rằng:
- Muội có nên bàn bạc trước với phụ thân của muội không, đắc tội với người y sư cao cấp cũng không phải chuyện tình sáng suốt!
Trân Ny Đan lắc đầu nói:
- Nơi này là Khủng Cụ Sâm Lâm, cho dù hắn muốn làm gì thì cũng phải suy nghĩ kỹ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.