- Tử Âm tỷ mở song bạc?
Nghệ Phong có chút kinh ngạc hỏi Tử Âm.
Tử Âm bất đắc dĩ cười khổ, nói:
- Đây là sản nghiệp của phụ thân Linh nhi để lại, sau khi hắn qua đời ta phải kế nghiệp.
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn Linh nhi trong lòng chính mình, đã thấy Linh nhi ngủ say:
- Phụ thân Linh nhi đã qua đời?
Nghệ Phong không khỏi cảm thấy tiếc hận, nữ nhân nhu thuận đáng yêu, thành thục mị hoặc tới cực điểm. Nam nhân ham muốn nàng hẳn là không ít, nhưng hắn lại không có phúc hưởng thụ.
- Uhm, Phụ thân Linh nhi qua đời khi Linh nhi 2 tuổi! Hiện tại cũng đã trải qua 3 năm rồi!
Tử Âm rất ảm đạm, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Nghệ Phong có chút minh bạch, có lẽ bởi vì báo thù.
Tử Âm nhìn thấy tia an ủi trong mắt Nghệ Phong, nàng cười cười nói rằng:
- May mà Linh nhi làm bạn ta. Cũng an ủi ta rất nhiều, thời gian ba năm cũng đủ để ta quên đi tất cả.
Thấy tâm tình Tử Âm tựa hồ không quá khó khăn, Nghệ Phong cười cười nói:
- Người chết cũng đã chết rồi, người sống cần phải tích cực sống!
Tử Âm phì một tiếng, cười cười nói:
- Ngươi thực thích giả vờ thành thục, đúng là tiểu hài tử xấu xa. Còn chưa thành niên sao?
Nghệ Phong nhún nhún vai, lẽ nào nói nàng ta biết nhiều về chuyện thành thục:
- Ha ha, còn mấy tháng thành niên. Bất quá vừa nãy sòng bạc xảy ra chuyện sao?
Nghệ Phong tùy ý nói sang chuyện khác, không muốn xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-anh/1228327/chuong-146.html